
uốc
phừng phừng trông theo, miệng ko ngừng **** mắng…
- Đc lắm Ken, anh dám sỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ ko bỏ qua cho anh đâu…
…
Quả đời nói gì có nấy… Mắt nó trầm buồn, bên khóe đo đỏ ngấn 1 giọt lệ nhìn ko rời khỏi mặt báo, trên đó còn nguyên hình ảnh anh đang hung dữ nắm
xốc ko thương tiếc Sophina lên… Anh lại uống say gây chuyện nữa rồi… Từ
ngày nó quyết định chia tay anh… ko ngày nào là hình ảnh của anh ko có
trên mặt báo… Từ những scandans anh có bạn gái mới cho đến anh ẩu đả tại quán Bar… nó theo dõi anh ko sót dù là 1 tin nhỏ nhặt nhất… Tại sao anh lại hủy hoại hình tượng chính mình như vậy?…
Gạt đi khóe mắt đọng sương, nó thở dài 1 cái… Nó còn đang luyến tiếc gì?… Nhưng nó biết… nó cũng đang sai lầm…?
…
…
Ở 1 nơi khác… tâm trạng 1 người cũng ko khá gì hơn khi, bàn tay to lớn
nhàu nát mảnh báo, gương mặt tối sầm 1 mảng đen nhánh… Jun tựa người vào ghế, mắt mông lung trải qua cửa sổ đầy gió và nắng ấm, nhưng sao chính
lòng anh lại lạnh như thế này… Anh đang làm gì?… Anh đang làm đau cả 3…
cả 3 sao?… hóa ra cả anh cũng đau… Anh đau…là tim anh đau khi nhìn nó… 1 cô bé luôn ngập tràn sức sống, nụ cười xinh tươi như thiên thần giờ đây héo rũ như đóa hoa tàn… Anh đau…là lương tâm anh đau… khi trông thấy
hắn… có thể coi là địch thủ của anh, nhưng thâm tâm lại có thể xem là
bằng hữu… hắn càng ngày càng tệ hại… và… anh đau… là chính anh đau… một
kẻ cố chấp… một kẻ trực tiếp bóp nát trái tim người khác…và cả chính
mình…
…cốc…cốc…
Một tiếng vang khẽ cắt ngang tâm tư hỗn độn… Jun nhíu mày khó chịu lên tiếng…
- Vào đi
Từ cửa, 1 có gái dáng người xinh đẹp, từng đường nét trên người gọn gàng
trong trang phục công sở lịch sự, mắt to long lanh ngập đầy nắng sớm,
mũi cao nho nhỏ, môi hồng mềm mại cùng mái tóc tơ mềm xõa dài ngang
lưng…
- Cô là ai?
Anh nhìn hồi lâu người vừa bước vào phòng nghi hoặc nhíu mày hỏi…
- Chào ngài, tôi là Hyo Rin, thư kí mới, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm việc
cùng ngài, mong đc chỉ dạy – Giọng nói ngọt dịu man man như làn gió
xuân, cô cất lên khe khẽ hướng về Jun kèm theo 1 nụ cười nhẹ đủ làm
người khác mê mệt
Jun ánh mắt lành lạnh vẫn ko đổi nhìn về phía thư kí mới, đánh giá 1 loạt rồi trầm giọng ko chút cảm xúc…
- Đc rồi, cô đi làm việc của mình đi
Hyo Rin đưa mắt nhìn đại nhân vật lạnh lùng như băng tảng trước mắt, ánh
mắt có vài phần khó hiểu, nhưng cũng mau chóng thu hồi mỉm cười cúi đầu
lui ra ngoài…
Cánh cửa khép lại… ko gian lại yên ắng đến ngợp người…
anh lại rơi vào tình trạng u mê trầm mặc… thật sự… anh quá mệt mỏi rồi…
anh muốc rút lui… nhưng anh ko thể nữa…
…cốc cốc…
Đôi mắt đang nhắm nchạy trốn hiện thực nheo lên, 2 chân mày chau nhau báo hiệu 1 cơn tức giận…
- Vào đi – Anh quát nhẹ nhưng khí thái vẫn đủ hù chết người ngoài cửa…
Chiếc cửa nhẹ mở, nhưng ko thấy người bước vào… Anh hoài nghi giương mày nhìn chằm chằm… Hồi sau… 1 chiếc đầu nhỏ ngiêng ngiêng nhìn vào quan át tình hình… Hyo Rin thấy khuôn mặt hắc ám đầy giận dữ của Jun mà sợ toát mồ
hôi, nuốt 1 ngụm nước bọt, cô ôm chồng hồ sơ bước vào, ái ngại đặt lên
bàn…
- Giám… giám đốc… hồ sơ này tôi đã xem và chỉnh sửa xong, mời ngài duyệt qua
Đứng càng gần Jun, cô càng cảm thấy da đầu tê tê… vừa vào đây làm là cô đã
đc nghe qua thành tích hắc ám của ông chủ, nhưng ko ngờ, chứng mắt chính kiến thái độ tức giận lạnh lùng của Jun, cô nàng mới hiểu hết thế nào
là “Tai nghe ko bằng mắt thấy”… Thật ko biết ngài dài tháng rộng có còn
đợi cô tận hưởng ko đây…
- Đc rồi, cô đi ra đi
…
…Cạch…
Cô đặt lên bàn anh 1 tách trà… toan bước đi…
- Thư kí Rin, đây là…? – Anh nói bỏ lửng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rồi nhìn tách trà như 1 ngụ ý cần 1 câu trả lời
Ánh mắt đó của anh khiến cô rùng mình 1 cái… cô gãi gãi đầu ấp úng như cô ngốc…cười cười ngượng ngùng…
- Àh… tại…tại tôi thấy anh hình như tâm trạng ko tốt lắm… đây là trà sữa
mật ong… tôi nghĩ có thể giúp anh cảm thấy khá hơn… có lẽ…có lẽ vẫn tốt
hơn là uống cà phê – Cô cúi đầu giải thích vội, vẫn sợ ông chủ máu điên
nổi lên đem hết tâm ý tốt của cô quăng tthẳng thì thật khốn khổ
Jun lặng nhìn thân người trước mặt, cô nàng ko giống với những thư kí
trước, cô mang 1 dáng vẻ tự nhiên, gương mặt đc trang điểm nhẹ ko lòe
loẹt nhưng lại vô cùng tinh khiết… từ cô tỏa ra 1 mùi vị dìu dìu làm
người khác thấy nhẹ nhàng…
- Đc rồi, cám ơn cô, cô lui ra đi
Nghe 1 giọng mềm hơn hẳn, Hyo Rin ngây người nhìn anh ko chớp, cứ ngỡ mình
nghe nhầm liều mạng ngốc đầu lên nhìn anh chằm chằm như người ngoài hành tinh…
- Còn chuyện gì sao? – Bị cô nhìn bằng 1 ánh mắt khó hiểu, anh nhíu mày hỏi lại
- Dạ…ko…ko có… xin lỗi – Bị anh làm cho giật mình… cô ngượng đỏ mặt nhanh chân phóng ra khỏi phòng làm việc…
Cánh cửa lại đóng lại, 1 cơn gió nhẹ thoáng vào phòng, mang mùi hương trà
sữa tản mát khắ