Teya Salat
Hôn Lên Đôi Môi Em

Hôn Lên Đôi Môi Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325425

Bình chọn: 10.00/10/542 lượt.

... - Dương Mẫn ấp úng. - Đêm nay... chắc em không về được...

- Cái gì??? - Đầu dây bên kia lập tức hét ầm lên.

- Từ từ nghe em nói đã!! - Dương Mẫn khổ sở phân trần. - Em... em có chuyện thật đấy!

- Chuyện gì?

- Em... không tiện nói... nhưng mà...

- Cô đang ở đâu đấy?

- Em ở bệnh viện. - Trước giọng nói lạnh tanh của anh, Dương Mẫn không dám giấu giếm.

- Cô bị sao mà phải vào bệnh viện? - Giọng anh chợt đổi sang lo lắng.

Dương Mẫn lại nghĩ đến cặp lông mày nhăn tít của anh.

- Bệnh viện X.

- Khoa nào?

- Khoa sản.

- Cái gì??? Cô cô...

- Không phải như anh nghĩ đâu!! - Dương Mẫn đỏ mặt.

- Được rồi, đợi tôi đấy nhé!

Nói xong anh tắt máy luôn.

Khoa sản????

Lẽ nào...

Mà không thể như thế được! Rõ ràng anh và cô chưa hề làm gì.

Hay là...

Nhưng Dương Mẫn đâu có gan làm việc đó.

Càng nghĩ anh càng đau đầu, vốn chỉ định gọi cô về, nào ngờ bây giờ còn phải chạy đến tận khoa sản của bệnh viện. Triệu Thiên Minh thông minh tuyệt đỉnh mà cũng không hiểu tại sao lại có chuyện vô lí như thế.

Bệnh viên X vốn chỉ là một bệnh viện loại thường, Trước cổng bệnh viên người đi đứng đông nghẹt, cơ sở hạ tầng cũng không được tốt cho lắm, bên đường còn có những cống rãnh bốc mùi.

Triệu Thiên Minh cau mày đi nhanh, chưa bao giờ anh phải tới nơi như thế này.

Hành lang bệnh viện đông kín người, anh nhìn lên tấm bản đồ đã bị bể một miếng tìm xem khoa sản nằm chỗ nào.

- Này này! Anh đui hay điếc thế! Có tránh ra không thì bảo!! - Một bà bác sĩ to như hộ pháp đang đẩy một người đàn ông máu me bê bết hét tướng lên với anh.

Anh không nói gì nhưng lòng tự tôn cao ngất không khỏi bị tổn thương. Được rồi, Dương Mẫn, là tại cô cả đấy!

Khoa sản bốc lên một thứ mùi khiến anh lợm giọng.

Triệu Thiên Minh cau mày, tính anh vốn ưa sạch sẽ, trước khung cảnh thế này, tự nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không biết Dương Mẫn đang ở đâu, anh bèn chen vào dòng người, nào là tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con khóc, mùi mồ hôi,... ôi thôi bao nhiêu là thứ!

Bỗng anh thấy thấp thoáng bóng dáng của cô.

- Mẫn! - Anh lớn tiếng gọi.

Đứa trẻ phòng gần đó bị anh làm cho giật mình khóc thét lên, bà mẹ nó liên trợn mắt nhìn anh.

Triệu Thiên Minh cảm thấy mất mặt vô cùng, cả đời anh chưa từng bị ai đối xử như thế.

- Này! - Anh nóng nảy đập tay lên vai cô.

- Suỵt! - Dương Mẫn vội vàng quay lại đặt ngón tay lên miệng.

- Con ai thế này? - Anh ngạc nhiên nhìn đứa bé trong tay cô, quên cả nỗi bực mình.

- Ra đây em kể cho anh nghe! - Dương Mẫn vội kéo tay anh ra ngoài hành lang. Cô biết tính anh ưa sạch, vào được đến đây chắc đã là cực hạn rồi.

- Tôi cần một lời giải thích! - Anh cau mày nhìn cô khó hiểu.

- Là như thế này...

Dương Mẫn vừa kể cho anh nghe, vừa nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, ánh mắt dịu dàng vô hạn, nhìn thấy cô như thế, bất giác anh cũng giật mình.

- Thế em họ cô ở đâu? - Nghe xong, anh lạnh lùng hỏi lại. - Mà cô ôm đứa bé đi đâu thế?

- Hải Ngọc ngủ rồi, tại con bé không có sữa nên tôi phải ăm đứa bé đi b.ú nhờ...

- Ờ... - Anh nói, vẻ lạnh lùng khó khăn cũng bớt đi phần nào.

- Tội con bé nhỉ. - Dương Mẫn khẽ nói.

Đứa bé thèm sữa theo bản năng dụi mặt vào ngực cô tìm bầu sữa mẹ, bị anh nhìn thấy, Dương Mẫn đỏ bừng mặt nhưng không nỡ đẩy đứa bé ra.

- Có mùi sữa! - Anh cố nhịn cười,

- Này!

- Mũi mấy nhóc này thính lắm!

- Này!!

- Ai nói gì cô kia chứ! - Anh làm vẻ vô tội nhìn cô đỏ mặt tía tai.

- Vậy đên nay em ở đây nhé! - Dương Mẫn nhìn anh chờ đợi.

- Tùy cô!

Anh nhún vai.

- Em biết anh sẽ đồng ý mà, thôi anh về đi, ở đây không tiện...

- Cô mua sữa cho em bé chưa? Định cả đêm đi xin xỏ à?

Vẫn là anh chu đáo, Dương Mẫn gãi đầu cười ngượng nghịu.

- À, mà thôi, hay là cô cho nó b.ú đi, hi hi...

- Anh cho nó b.ú đi! - Dương Mẫn tức mình gườm anh.

Triệu Thiên Minh che miệng cười hi hi rất gian xảo.

- Xin anh 20 đồng nữa! Anh ẵm cháu hộ em để em đi mua cho!

Triệu Thiên Minh cái gì cũng giỏi, vậy mà khi ẵm em bé lại vụng về lóng ngóng, Dương Mẫn bật cười rồi chạy đi mua sữa.

Nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô, lòng anh chợt dâng lên cảm giác kì lạ.

Đứa bé ngọ ngoạy như muốn biểu tình tư thế khó chịu.

Anh khổ sở nâng cao đầu nó lên một chút, không biết thế nào mới gọi là thoải mái!

Dường như rất phẫn nộ bởi ông bác vụng về, đứa bé chọ chẹ mấy tiếng rồi phun vào cái áo đắt tiền của anh một ít nước bọt.

Này thì không biết ẵm ông!

- Eo ơi!

Anh nhăn mặt cô nhìn chút nước bọt dính trên áo.

Dương Mẫn đi đâ