The Soda Pop
Hôn Lên Đôi Môi Em

Hôn Lên Đôi Môi Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325372

Bình chọn: 9.5.00/10/537 lượt.

t.

Ami bật cười reo lên sung sướng ôm cổ anh thơm lên má anh một cái thật kêu, Triệu Thiên Kỳ bật cười xoa xoa đầu cô.

- Em đói quá! – Ami khẽ nói.

- Được rồi, để anh chở em đi ăn, hì hì! – Nói đến đây, ánh mắt anh chợt thẫm lại.

- Sao thế? – Dù nét buồn đó chỉ thoáng qua, nhưng Ami đã kịp nhận ra.

- Không, chỉ là… mà sao em về trễ cả tuần thế, báo hại bọn anh đi mua quà cho em trước cả nửa tháng! – Anh liền chuyển đê tài.

- Thì tại em còn bận quay một số quảng cáo cho mấy hãng thời trang bên ấy, à, mà em còn thấy anh Minh trên báo đấy.

- Ờ, anh hai mà! – Triệu Thiên Kỳ lơ đãng nói.

- Mà em chưa biết mặt vợ anh ấy! – Ami nói. – Không ngờ anh Minh mà cũng lấy vợ!

Nói đến đây, cô chợt cảm thấy không vui nhưng vẫn mỉm cười.

- À chị dâu ấy à? – Đôi môi Triệu Thiên Kỳ chợt nhếch lên.

Ami thoáng ngẩn người, chưa bao giờ cô thấy nụ cười đó, dường như chính anh cũng không nhận ra vẻ dịu dàng của mình khi nhắc tới cô.

- Cô ấy xinh đẹp bằng em không? – Ami chợt hỏi.

- Không. – Anh bật cười.

- Thế chắc phải giỏi giang lắm nhỉ? – Cô vẫn không chịu thua.

- Không, chị ấy mà giỏi giang thì thế giới toàn thiên tài mất!

- Thế… thế chị ấy có cái gì mà… - Nói đến đây, Ami ngừng lại nhưng một sự khó chịu kì lạ thầm nhen nhóm trong cô.

- Đợi lát nữa anh sẽ đưa em tới gặp chị ấy.

Ami không nói gì, cô khẽ tựa người vào ghế.



Càng ngày bà con họ hàng càng nói Dương Mẫn nhà ta đẹp phơi phới ra.

Có lẽ là do nàng đã có chồng!

Dương Mẫn nghe thế chỉ biết gãi đầu cười, cả họ hàng thi nhau khen khiến cô muốn hói cả đầu, thôi thì không dùng chiêu gãi nữa, cười trừ thôi vậy.

Dương Mẫn có cảm giác trong mắt mọi người, cô đã được “nâng lên một tầm cao mới”, chỉ riêng cô em họ Lâm Nguyệt Linh thì vẫn không có gì thay đổi.

Sáng nay vừa mới đụng mặt nhau ở hành lang trước lớp học, Lâm Nguyệt Linh đã ném cho Dương Mẫn cái nhìn khinh miệt.

Quen rồi! Dương Mẫn cũng chả thèm chấp. Đương Mật thì không vui ra mặt, cô chúa ghét cái thói coi mình là nhất của Lâm Nguyệt Linh.

Dạo này mọi chuyện đã bắt đầu trở về quỹ đạo vốn có, Dương Mẫn không còn căng như sợi dây đàn nữa, cô bắt đầu cười đùa nhiều hơn.

Sự xa lánh của người khác không còn làm cho cô buồn nữa.

Kể từ khi cưới Triệu Thiên Minh, cuộc sống của Dương Mẫn đúng là đã thay đổi rất nhiều. Chẳng biết là do ghen ghét khi thấy cô cưới được một người quá “ngon” hay vì lí do khác mà mọi người đồng thời quay lưng lại với cô, dù họ không thể hiện ra mặt nhưng không ai là không biết.

Đau hơn là ngay cả những người Dương Mẫn coi là bạn cũng hùa theo. Dương Mẫn không biết nói gì hơn là im lặng ngước mắt nhìn kẻ ngửa tay ra nhận từng đồng tiền cô bóp bụng nhịn ăn sáng để đóng học khi kẻ đó khinh khỉnh nói với cô.

- Hóa ra mày cũng là “loại đó”, uổng công tao coi mày là bạn.

Nghe câu nói đó, Dương Mẫn chỉ biết cười. Chưa bao giờ cô thấy chua chát như thế. Người “uổng công” là cô mới đúng. Nói thôi chưa đủ, Tiêu Cầm còn thẳng tay ném số tiền Dương Mẫn dành dụm suốt một tháng giúp cô ta đóng học phí.

- Mày còn giả vờ cao thượng nữa hay sao? Mấy đồng tiền của mày ăn từ đàn ông mà cũng đưa tao…

- Con chó! – Đường Mật đứng bên nổi điên gầm lên nhìn kẻ trơ trẽn đứng trước mặt. – Mày là loại vô ơn, dù con Mẫn có làm gái thì mày cũng cầm tiền của nó mà đóng học…

Đường Mật nổi tiếng là nóng tính, nghe đên đó, cô đã nóng máu suýt tát cho kẻ trơ trẽn kia một phát vào mặt.

- Thôi! – Dương Mẫn khẽ nói, cô níu Đường Mật lại.

Cô còn nói gì được nữa, cô đã ngu ngốc khi để một kẻ như Tiêu Cầm lợi dụng, cô đã uổng phí quá nhiều, bây giờ cô không muốn phí thêm mấy giọt nước mắt.

Cũng kể từ hôm đó, Dương Mẫn đã khôn hơn một chút, cô tự hứa sẽ không để người ta lợi dụng nữa, sẽ ích kỉ hơn một chút nhưng xem ra lời hứa ấy khó mà thực hiện được.

Lúc ra về, điện thoại của Dương Mẫn đổ chuông, số lạ.

Dương Mẫn bấm nút trả lời.

- Alo… - Cô lên tiếng.

- Chị… chị Mẫn phải không? – Một âm thanh ngập ngừng, nghèn nghẹn vang lên.

- Ừ, nhưng em là ai?

- Em là Hải Ngọc… - Cô bé chực òa khóc.

- Hải Ngọc…

Dương Mẫn chợt nhớ ra, Hải Ngọc chính là đứa em họ bên ngoại của cô, trước nay hai bên rất ít qua lại.

- Chị… chị giúp em với… - Cô bé òa khóc.

- Đợi đã… Được rồi, chị sẽ giúp, nhưng bây giờ em ở đâu? – Dương Mẫn lo lắng hỏi.

- Chị hứa là sẽ không nói với ai nhé… - Cô bé ngập ngừng sợ hãi.

- Chị hứa!

- Chị đến bệnh viện X lên phòng 105… - Nói lên đây, cô bé lại bật khóc.

- Được rồi, chị sẽ đến.

Dương Mẫn cúp máy, dôi mày thanh tú khẽ cau lại.

Hải Ngọc là em họ của Dương Mẫn, con bé chỉ mới mười lăm tuổi, Hai chị em chỉ