
ôi ngây ngô hỏi lại
- Dừng lại
cái gì cơ?
- Cái việc
làm điên khùng của cậu!
- Ý cậu là
việc tôi theo đuổi cậu? – Tôi “đính chính” lại - Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bỏ
cuộc, muốn nghĩ sao tùy cậu! – Tôi thản nhiên nhìn Vũ, sau đó chìa ra lon nước.
Vũ im lặng
nhìn tôi cùng lon nước vị đào vẫn còn bốc hơi lạnh vì vừa được lấy ra. Tôi mỉm
cười, hẩy hẩy tay. Những học viên khác thấy cảnh tượng này thì cũng nán lại,
bàn tán không ngừng. Cuối cùng Vũ cũng cầm lấy lon nước, tôi chưa kịp cười thì
đã thấy cậu ta cầm nói, rồi thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó quay
người bỏ đi! Đám con gái phía sau bụm miệng cười rúc rích. Ném cho tôi cái nhìn
thương hại rồi bỏ vào lớp. Tôi không cảm thấy bị xúc phạm, cũng không thấy tổn
thương. Chỉ thấy….tiếc tiền! Lon nước này là tiền ăn sáng của tôi. Trong khi
tôi không được cái gì bỏ vào bụng thì cậu ta lại dám vứt đi. Đúng là cái tên trời
đánh!
Tôi thầm rủa
xả Vũ, lại cúi xuống xoa dịu cái bụng đang biểu tình của mình, trong lòng thầm
tính toán. Kinh tế của tôi eo hẹp như vậy, xem ra lần sau nên mua thứ khác rẻ
hơn. Kẹo mút chắc không phải là ý kiến tồi!
………….
Không khí
trong lớp học không hề thoải mái chút nào. Thầy giáo chưa vào lớp, tôi đang ngồi
ôn bài thì bị Vĩ kéo tay, cậu nhíu mày nhìn tôi, khoanh tay lại hỏi
- Cậu đang
làm cái gì thế?
- Làm gì? –
Tôi ngạc nhiên hỏi lại
Vĩ nhướn
mày nhìn về phía Vũ, sau đó lại nhăn mặt liếc tôi.
- Cậu đang
theo đuổi cậu ta thật sao?
Tôi im lặng,
sau đó cũng gật đầu
- Cậu điên
hả? Thấy bị ghét như vậy chưa đủ sao? – Vĩ ghìm giọng nhìn tôi, ánh mắt hơi hướng
về phía bảng tin. Tôi nhăn nhó cười. Thật lòng tôi muốn giải thích cho cậu
nhưng không thể, tôi làm phiền Vĩ quá nhiều rồi. Hơn nữa việc này, tôi phải tự
mình giải quyết.
- Tuyết
Mai! Nói thật đi! Có chuyện gì vậy? – Vĩ nghiêm túc nhìn tôi. Tôi một mực lắc đầu,
nói
- Không có
gì!
- Chúng ta
có phải bạn bè không?- Vĩ hỏi câu chẳng hề ăn nhập
- Tất nhiên
rồi! – Tôi hơi ngạc nhiên
- Vậy nói
thẳng ra đi! – Cậu nhìn tôi có vẻ bực mình
- Thật sự
không có gì mà!
Thấy tôi
khăng khăng không chịu nói, Vĩ quay đi, nhún vai
- Mặc xác cậu!
Tôi chỉ biết
nhăn nhó mỉm cười
Trưa
Căng tin của
trường chật ních người, ba người phục vụ mà vẫn không kịp. Hết khay thức ăn này
đến khay thức ăn khác được đưa đến. Chật vật mãi mới lấy đủ thức ăn cho đám học
sinh đang độ tuổi ăn tuổi lớn. Khi tôi chạy đến căng tin, xung quanh đã không
còn bàn trống nào. Đã vậy khi đến lấy thức ăn, chỉ thấy cô phục vụ nhíu mày, bực
bội nói
- Hết rồi!
- Dạ! – Tôi
ngơ ngác nhìn lại, khiến cho cô tức giận quát lên
- Hết thức
ăn rồi! Đến muộn thì ráng chịu đi!
Tiếng quát
làm vài học viên chú ý, nhưng khi nhìn thấy tôi, họ lại quay đi, tiếp tục ăn,
coi như không có gì. Cô phục vụ khó chịu tháo chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ, cáu
kỉnh bước đến bệ rửa tay. Một bác bên cạnh thấy vậy, nhẹ nhàng đến chỗ tôi, mỉm
cười
- Buổi trưa
mệt mỏi, cháu đừng trách cô ấy! Để bác xem, hình như vẫn còn một chút thức ăn!
Tôi vừa ỉu
xìu, nghe vậy thì rạng rỡ hẳn. Bác ấy lấy thức ăn cho tôi, nhưng khi nhìn vào
khay, mặt tôi lại xịu xuống như bánh bao dúng nước. Kì thực thức ăn mà bác nói,
chỉ là vài cọng rau xanh xanh còn dính chút dầu mỡ. Bác ấy cũng hơi khó xử nhìn
tôi
- Chỉ còn từng
này thôi! Lần sau cháu gắng đến sớm hơn vậy!
Tôi nhăn
nhó mỉm cười, sau đó lẳng lặng bê khay cơm đi tìm chỗ ngồi. Dù sao sáng đã
không có gì bỏ bụng, có cơm là tốt rồi! Tôi vừa tự an ủi mình vừa đảo mắt tìm
kiếm xung quanh. Thấy dãy bên trái có một chiếc bàn 5 chỗ còn trống. Tôi vui mừng
chạy đến, nhẹ nhàng hỏi
- Mình ngồi
chỗ này được không?
Bốn cô bạn
đang vui vẻ nói cười, vừa nhìn thấy tôi thì im lặng, nụ cười tắt ngấm. Tôi thấy
họ ngấm ngầm trao đổi ánh mắt, cuối cùng cô gái có mái tóc được nhuộm vàng óng
quay sang nhìn tôi, trong phút chốc, tôi không để ý đến nụ cười lóe lên kih cô
ta nháy mắt với 3 người còn lại.
- Bạn ngồi
đi!
Sung sướng
thấy họ không lạnh nhạt, cũng không đuổi tôi đi. Tôi vội ngồi xuống, cảm kích
nói
- Cảm ơn…
Lời nói vừa
phát ra thì đã Rầm một tiếng! Tôi ngã sõng soài trên mặt đất, đám xung quanh được
thể cười rộ lên. Tôi đau điếng nhìn khuỷu tay bị trầy xước đang rỉ máu, sau đó
lại ngước nhìn, thấy cô gái tóc vàng vừa kéo ghế của tôi đang mỉm cười châm biếm,
khinh khỉnh nói
- Tụi này
có bảo bạn ngồi trên bàn đâu! Phải biết mình ở đâu chứ? Sao trơ mắt nhìn mình vậy,
bộ không biết người mới được ngồi trên bàn thôi à? Hay là bạn không hiểu tiếng
người?
Tiếng cười
khúc khích từ phía ba người cùng bàn kia. Họ nháy mắt với cô gái tóc vàng đầy
thích thú. Những người xung quanh chỉ ném cho tôi cái nhìn chế giễu, giống như
cái nhìn mà những quý tộc ném cho một kẻ nô lệ thấp kém. Một số người mỉm