XtGem Forum catalog
Học Viện Danh Giá

Học Viện Danh Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326253

Bình chọn: 7.00/10/625 lượt.

>– Làm sao cậu biết được!!! Sư Tử đã cố cứu rỗi tớ, một đứa con gái
chỉ biết đố kị hận thù như tớ, và trả lại, tớ đã làm gì?? Cậu sẽ không
bao giờ hiểu được, Bảo Bình à!!!!

Đợt gió lạnh thổi qua khiến Bảo Bình thoáng rùng mình. Hình như gió
thổi cả vào mắt cậu, nó cay xè và khiến cậu muốn khóc. Trước mặt cậu,
Song Tử hét lên tuyệt vọng, những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống
hai bên má, chảy xuống nền đất lạnh lẽo kia. Khuôn mặt cô bị lấm lem bởi nước là nước. Song Tử cứ nấc lên, mỗi cái nấc ấy, cô lại càng khóc
nhiều hơn.

– Cậu nói đúng, tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của cậu, nó đau đớn và khổ sở thế nào!

Song Tử giương mắt nhìn Bảo Binh, đôi mắt chứa đầy sự chờ đợi. Nhìn vào đôi mắt ấy, Bảo Bình mím chặt môi, nói tiếp.

– Dù vậy, trái tim tớ lúc này đau đớn lắm! Chưa từng bao giờ, tớ cảm
nhận nỗi đau ấy!! Bởi vì, tớ chỉ là một thằng vô dụng, không hiểu được
cậu, không thể ngăn những giọt nước mắt của người con gái mà tớ yêu!!
Điều đó khiến tớ đau!! Tớ cũng muốn, khóc lắm chứ!!!

Song Tử trân trân nhìn người con trai trước mặt mình. Đâu đó trong
cô, dâng lên cảm xúc ấm áp dịu dàng, cảm giác ấy, cô đã cố chối bỏ. Ấy
vậy mà, cậu vẫn yêu cô, yêu đứa con gái độc ác ngu ngốc như cô.

Bảo Bình bắt đầu bước đến, từng bước, từng bước chầm chậm tiến lại
gần Song Tử. Cậu đưa tay, nắm lấy bàn tay Song Tử mà kéo lại, hai tay
vòng qua ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy kia. Mặc cho cô
vùng vẫy trong bất lực, vòng tay Bảo Bình lại càng siết chặt hơn.

Những nấm đấm của Song Tử chậm rãi rồi dứt hẳn. Cô nắm lấy áo cậu, ụp mặt vào ngực cậu mà khóc nấc lên.

– Tớ… không muốn…!! Tớ muốn… lương thiện…!! Tớ muốn… là người tốt…!!
Tớ muốn… xin lỗi Song Ngư… xin lỗi Sư Tử… xin lỗi mọi người…!! Dù cho…
tội lỗi tớ gây ra… là không thể bù đắp được đi chăng nữa… dù cho, các
cậu ấy hận tớ đi chăng nữa…

– Vậy hãy cùng nhau, cùng nhau xin lỗi họ nhé! Chúng ta là bạn, họ sẽ tha thứ cho cậu thôi, nhất định.

Đôi mắt Song Tử nheo lại, như cố ép cho nước mắt chảy ra. Cô nói bằng giọng nghẹn ngào, tay vòng qua ôm lấy Bảo Bình, một cách ngập ngừng.

– Ừm… Ừm…!

oOo

Tụi nó ngồi trước căn phòng cấp cứu. Nãy giờ đã hơn gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, và vẫn chưa có bất kì động tĩnh nào. Tụi con gái không còn khóc nữa, hay đúng hơn, chẳng còn nước mắt để mà khóc, mắt cũng sưng
bụp cả lên. Tụi con trai cũng chẳng khá hơn, khi tên nào cũng mang vẻ
mặt thểu não. Lòng tụi nó lúc này, nặng trĩu như bị thứ gì đó đè nặng.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Tụi nó vội chạy đến, vây
kín lấy vị bác sĩ vừa mới đi ra. Vẻ mặt lo lắng sốt sắng kia khiến vị
bác sĩ có chút bất ngờ.

– Bác sĩ, bạn bọn cháu sao rồi?! Cậu ấy ổn chứ ạ?? Không sao cả đúng không ạ??? Nói bọn cháu nghe đi, bác sĩ!!

– Cự Giải cậu bình tĩnh lại một chút!!

Dù được Thiên Bình ôm chầm lấy, Cự Giải lại bắt đầu khóc. Cô hận mình mít ướt, mình yếu đuối, nhưng bản thân lại chẳng thể nào mạnh mẽ được.
Thiên Bình siết chặt vòng tay ôm lấy cô bạn gái, đôi mắt hơi cụp xuống.

Nhìn tụi nó, lòng vị bác sĩ trùng xuống.

– Chúng tôi đã lấy những viên đạn ra khỏi người bệnh nhân. Tuy nhiên, có vài viên đạn bắn thủng những nơi quan trọng, nên tạm thời vẫn chưa
qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Chưa kể, ý chí của bệnh nhân hình như,
không được tốt cho lắm… Dù sao—

– Bác sĩ không hay rồi!! Tình trạng của cậu bé lại nguy kịch rồi!!! Mạch rất yếu!!!

Tiếng của một cô y tá vang lên từ bên trong. Vị bác sĩ vội vàng chạy vào. Cánh cửa lại đóng lại.

Tụi nó trân trân nhìn cái đèn phòng cấp cứu lại sáng lần nữa. Nhân Mã khuỵu hẳn xuống, bao nhiêu hi vọng nãy giờ của cô trôi đâu mất, những
giọt nước mắt lại trào ra, Nhân Mã oà khóc.

– T-Tại sao chứ?! Song Ngư không thể nào lại muốn bỏ cuộc được!!! Tớ không tin!!!

Tụi nó cứ đứng đó, ngây người như những bức tượng. Những chuyện này.. những bi kịch này… bao giờ mới chấm dứt đây…!! Tụi nó đã mất Sư Tử rồi, chẳng lẽ… tử thần còn muốn mang đi cả Song Ngư sao…?!! Làm ơn… làm ơn…
đừng mà…!!!

(Còn tiếp)



Đã năm năm trôi qua từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà tụi nó vừa
muốn nhớ lại muốn quên. Cái ngàu mà tụi nó, mất đi những người bạn quan
trọng nhất.

Thuỵ An ngay sau đó đã bị bắt vì đã đủ bằng chứng và cả nhân chứng. Ở cái tuổi đã bước qua mười tám, cô ta sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm
cho tội lỗi mà cô ta gây nên. Và Cục trưởng Cục Cảnh sát – người vốn là
ông nội của Bạch Dương – đã nhúng tay vào vụ này, nên sẽ chẳng có bất kì sự khoan hồng nào dành cho Thuỵ An, cả phần đời của cô ta sẽ là trong
tù.

Nhà họ Nguyễn không rõ sau đó đã thế nào, nhưng chuyện này có lẽ ảnh
hưởng không nhỏ đến thanh danh cho họ, khi trưởng nữ bị bắt vì một tội
động trời mà không một ai nghĩ một đứa con gái mười tám tuổi có thể gây
nên. Khánh Đăng biệt tăm biệt tích không ai biết đã đi đâu, nhưng Song
Tử, thỉnh thoảng vẫ