Học Viện Danh Giá

Học Viện Danh Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326405

Bình chọn: 10.00/10/640 lượt.

ò má Sư Tử, hơi mỉm cười.

– Đừng… khóc mà…!

Bàn tay Song Ngư nhanh chóng bị Sư Tử nắm chặt lại. Dù cậu đã nói
vậy, nhưng nước mắt Sư Tử lại càng rơi nhiều hơn. Chẳng hiểu sao, cứ
nghĩ đến Song Ngư sắp rời khỏi mình, cô lại đau đớn không thôi, thậm chí nỗi đau từ con mắt trái, Sư Tử không còn cảm thấy nữa, thay vào đó,
lồng ngực cô đau, rất rất đau!

– C… Chạy đi…!

– K-Không!! Không mà….!!

Hết Song Tử giờ là Song Ngư, họ vì cô mà khiến bản thân bị thương
nặng, cả hai đều đỡ đạn cho cô. Một đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết
nghĩ đến chính mình mà chưa một lần biết nghĩ cho người khác như Sư Tử,
liệu có đáng nhận sự quan tâm đó? Không, không mà, vậy thì tại sao cơ
chứ?!

Song Ngư chợt thò tay vào túi áo khoác lúc này đã thấm đẫm máu tươi,
lấy ra trong đó một thứ. Dùng hết sức lực hiện tại, cậu đưa nó cho Sư
Tử.

– Tớ… đã định đưa nó… cho cậu vào tối nay… ngày Giáng sinh… khi mà tớ có thể… nói cho cậu… rằng tớ… yêu… cậu…

Khi bàn tay Sư Tử vừa nhận vật đó từ Song Ngư, cô chợt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, Song Ngư đã hôn cô.
Môi cậu, một cách dịu dàng chạm vào môi cô. Không phải một nụ hôn nồng
nhiệt, nó ấm áp và nhẹ nhàng. Đến tận khi rời khỏi bờ môi ấy, Song Ngư
vẫn còn luyến tiếc. Cậu mỉm cười, bàn tay được Sư Tử nắm lấy ôm lấy má
cô.

– Tớ… yêu cậu… nhiều lắm… Tử Nhi của tớ…

Bàn tay Song Ngư rời khỏi Sư Tử, dường như không còn sức lực, rũ
xuống đất. Đôi mắt màu sẫm cafe khép lại dần rồi nhắm hẳn. Ít nhất, cậu
đã nói ra được, tình cảm của mình. Bấy nhiêu, có lẽ đã quá đủ rồi…

Có tiếng sấm sét, kèm theo đó là những giọt nước, ngày càng nhiều. Mưa rồi…

Con mắt phải của Sư Tử mở to, hệt như để cho nước mắt chảy ra. Mặc kệ cho nước mưa bắt đầu làm ướt người, Sư Tử vẫn ngồi đó. Trong đôi mắt
ấy, hiện lên những dòng kí ức, những dòng kí ức mà cô đã quên lãng.



“Tử Nhi yêu quý, sau này lớn lên cậu sẽ biết tay tớ.”



“Tớ yêu cậu, nhóc con ạ.”



“Tớ nhất định đưa cậu ra mà!!!”



“Thả tôi ra!! Thả ra mau!!!”



“Tử Nhi!!”



Sư Tử đã làm gì thế này? Tại sao… làm sao cô có thể, quên được người
con trai ấy, người mà cùng với cô hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi, người
mà cô hết mực yêu thương từ khi còn bé xíu, người mà cô… Làm sao Sư Tử
có thể…?

Đến tận lúc này, Sư Tử mới nhận ra, trong vòng tay mình, Song Ngư đã
bất tỉnh từ bao giờ. Mặc cho bàn tay dính đầy máu của cậu, Sư Tử lay nhẹ Song Ngư, rồi mạnh dần. Là nói dối phải không? Không phải mà, Song Ngư
không thể cứ thế mà bỏ cô đi được!!!

– S-Song Ngư!! Đừng đùa nữa, chẳng vui gì cả!! Đừng ngủ mà, tớ không cho phép cậu ngủ!! Tớ thậm chí còn chưa trả lời cậu mà!!!

Nước mắt Sư Tử cứ thế rơi lã chã không ngừng. Cô áp mặt vào ngực cậu, mặc cho những giọt nước mắt thấm ướt cái áo bị nhuộm đỏ kia, Sư Tử nắm
chặt chiếc nhẫn có khắc chữ NS mà Song Ngư đưa, nói bằng giọng thều
thào.

– Tỉnh dậy… làm ơn đi mà…!! Tớ còn chưa kịp nói… tớ cũng yêu cậu… mà… Tiểu Ngư…

Nhưng những lời đó, Song Ngư đã không còn nghe thấy nữa rồi…

Tên thủ lĩnh đứng từ xa, nhìn Song Ngư nằm bất động dưới đất bằng đôi mắt thương cảm. Người hắn chỉ vừa công nhận là đối thủ xứng tầm, lại
đang nằm đó. Nếu không phải cậu ta cản trở công việc của hắn, có lẽ đã
không thành ra thế này. Hắn đi tới. Bất chợt, cánh tay Sư Tử bị nắm
chặt, xốc lên một cách thô bạo.

– Mau đi với chúng tôi!!

Ánh mắt đờ đẫn của Sư Tử bỗng trở nên sắc nhọn. Chính những kẻ này là kẻ gây nên mọi chuyện. Nếu không có chúng, hai người họ sẽ không bị dồn đến mức đường cùng như thế này. Chính bọn chúng!!

Sư Tử dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay tên thủ lĩnh, đồng
thời lùi ra sau vài bước. Lúc này, chỉ cần bước một bước nữa thôi, cô sẽ rơi xuống dưới kia. Chẳng hiểu sao, Sư Tử chẳng thấy sợ hãi gì nữa.

Bọn chúng bắt đầu hoảng loạn. Đúng như cô nghĩ, bọn chúng được lệnh bắt sống cô.

– Nếu các người dám bước tới, tôi sẽ nhảy xuống!!

Tên thủ lĩnh nhíu mày. Dù cho cô chủ của hắn – Thuỵ An – bảo nếu
chống cự giết không tha đi chăng nữa, thì lời ông chủ vẫn là bắt sống Sư Tử. Hắn đương nhiên nghe theo lời ông chủ, có chút căng thẳng.

– Cô bình tĩnh lại đã!!

– Bình tĩnh?! Bảo tôi bình tĩnh khi các người vừa xuống tay với Song
Ngư?! Cậu ấy làm gì hả?? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này
chứ?! Chúng tôi… chỉ đang đi dã ngoại… Tại sao cơ chứ???

Sự tức giận và căm thù khiến Sư Tử mất tự chủ, bất giác lùi về sau
theo phản xạ. Không may, giẫm phải vũng nước từ cơn mưa, Sư Tử bị trượt
chân, ngã về sau trong vô thức.

Rơi tự do, Sư Tử nhìn thấy bọn chúng hoảng loạn hết cả lên, còn nhìn
thấy từ phía xa, hình như Thiên Yết mà Ma Kết đang hoảng hốt chạy lại.
Ánh mắt cô chuyển sang Song Ngư, mỉm cười buồn. Nếu họ có thể cứu được Song Ngư, thì tốt quá!

Sư Tử nhắ


XtGem Forum catalog