pacman, rainbows, and roller s
Học Viện Của Các Thiên Thần

Học Viện Của Các Thiên Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325034

Bình chọn: 10.00/10/503 lượt.

cụp mi, không ai nhìn thấy ánh sáng trong mắt nó. Một hồi lâu, nó ngẩng lên, cười dịu dàng, trong ánh đèn, nét mặt nó nhu hòa như nước, mờ ảo huyễn hoặc, cánh môi nhẹ nhàng thốt ra:

" Kai, chúng ta bắt đầu lại nhé!"



" Sophiaaa..." - Hắn kéo dài giọng, chớp chớp mắt nhìn nó.

" Ừm!" - Nó nhìn chằm chằm màn hình laptop, khẽ đáp.

" Há miệng ra chồng đút táo cho nè!"

Nó nghe lời há miệng ra, hắn nhẹ nhàng đưa miếng táo cho nó cắn một miếng. Đám Nastia ngồi nhìn hai người nó và hắn mà hóa đá toàn tập. Mặc dù chuyện này vốn xảy ra thường xuyên, nhưng tất cả bọn nó vẫn không khỏi ngây ngốc mà nhìn, miệng há to đến nỗi muốn rớt cằm. Nó liếc bộ dạng đáng cười của bọn kia, khinh thường nói:

" Ngậm miệng lại đi, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa!"

Cả bọn vừa ý thức lại, liền đóng miệng lại. Nastia bĩu môi nói:

" Kai, cậu cưng Sophia quá đấy!"

Hắn không chút quan tâm, hí hửng nói:

" Chăm sóc vợ là công việc của chồng mà!"

Nastia suýt chút nữa là ngất xỉu. Tên Kai này... Ken đột nhiên lên tiếng:

" Hai ngày nữa, tớ cùng Mia sẽ sang Nhật, mọi người muốn đi cùng không?"

Nicko tò mò hỏi:

" Sang Nhật có chuyện gì vậy?"

Từ hôm đó trở đi, ngày nào phủ Takahashi cũng đón tiếp vị tiểu thư Imetori kia đến chơi. Cô tiểu thư này, ngày ngày không quấn lấy Ken thì cũng ngồi lấy lòng lão nhân Kokichi, mà lão nhân kia, tựa hồ rất quý vị tiểu thư này. Cứ thế mỗi ngày, nội tâm Ken sinh ra phiền chán, cố gắng trốn tránh vị tiểu thư kia như rắn rết, thấy cô ta là cậu vội lẩn đi ngay. Việc cứ bị cô tiểu thư kia bám lấy, cậu không có nhiều thời gian để "ôm" vợ, dù Mia tỏ ra bình thường, không phàn nàn một câu, cậu vẫn có thể nhìn ra, trong mắt cô, khẽ hiện lên chút buồn bã. Ken cảm thấy bản thân thật vô dụng. Buổi tối, Ken ôm Mia ngồi ngoài hành lang ngắm cảnh, cậu khẽ hỏi:

" Em có cảm thấy buồn không?"

Mia ngạc nhiên:

" Buồn? Chuyện gì?"

Ken nhìn cô thật sâu:

" Dạo gần đây anh ít có thời gian ở cạnh em..."

Mia bật cười:

" Vì chuyện đó sao? Không, em không để ý đâu, anh làm gì, em đương nhiên hiểu, em không có cớ gì để mà buồn cả, em không trách anh, mặc dù, anh không thể bên cạnh em nhiều như trước, nhưng em chỉ cần biết..." - giọng cô mơ hồ nhỏ dần - " ... trái tim của anh, luôn hướng về em, vậy, là đủ rồi..."

Ken mỉm cười hạnh phúc, cậu siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, tì cằm lên đầu cô.

" Anh yêu em, Mia!"

Buổi sáng, Mia thức dậy thật sớm, lúc này mặt trời vẫn chưa lên, cô khẽ mở cửa, đi ra ngoài. Đi dạo một vòng, cô gặp một người hầu gái. Cô hầu cúi người chào cô, nói:

* Tiểu thư, Đại lão gia muốn nói chuyện với cô! *

Mia ngạc nhiên:

* Nói chuyện với tôi? *

Cô theo cô hầu đến một viện nằm ở phía tây. Cô hầu mở cửa cho cô bước vào. Mia ngạc nhiên khi thấy lão nhân Kokichi đã ngồi sẵn đợi cô, trên bàn còn bày dụng cụ pha trà. Cô lễ phép cúi chào rồi ngồi xuống. Lão nhân nhìn cô một lúc lâu rồi mở miệng:

* Con biết ta gọi con đến đây là có chuyện gì không? *

Mia thành thật lắc đầu. Lão nhân Kokichi không nói tiếp, thành thục cầm dụng cụ lên, khéo léo pha trà, mùi thơm lan tỏa trong viện. Mia khẽ hí vào, thốt lên:

* Thơm quá!*

Kokichi đặt ấm trà xuống bàn, nhìn cô nói:

* Hiện tại, gia tộc Takahashi đang xuống dốc, Ken vẫn chưa thực sự trở thành một truyền nhân chân chính, với điều kiện hiện tại, việc Takahashi sụp xuống là điều rất có thể sẽ xảy ra..."

Mia cau mày:

* Ông nội, ông nói chuyện này với con để làm gì?*

Kokichi nhìn sâu vào mắt cô, nói ra từng chữ:

* Ta muốn cầu xin con một chuyện!"

Rồi ngay lập tức,. ông bày ra tư thế cúi lạy, hướng Mia quỳ xuống. Mia hốt hoảng, tính đỡ ông lão dậy, nhưng lời nói sau đó làm cô khựng lại:

* Ta xin con, hãy rời xa Ken! *

Đầu óc Mia lúc này dường như đã ngừng hoạt động, cô chết lặng nhìn người quỳ trước mặt mình, khẽ thốt ra:

* Ông, ông nói gì cơ? *

Mia vô thần bước ra khỏi phòng. Trái tim cô lạnh lẽo như băng, sắc mặt cũng tái lại. Từng cơn gió thổi qua, buốt giá, trước mắt cô nhòe đi, lệ vương đầy mặt, cô chạy về phòng của mình, đóng cửa lại, lúc này cô mới bật khóc, khóc một cách đau đớn, khóc đến tê tái cõi lòng. Từng câu chữ trong cuộc nói chuyện vừa rồi, từng chữ, từng chữ đều khiến cô đau đến lặng người.

Quay lại lúc trước...

* Ta quỳ ở đây cầu xin con, hãy rời khỏi Ken, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa! *

* Sao, sao ông lại nói vậy?*

* Ken, thằng bé chính là trụ cột của phủ này, nó tuyệt đối không thể cưới con được!*

* Sao lại vậy chứ?*

* Ken, nó đã có đính ước với tiểu thư phủ Yoshiki rồi, nó cũng đã đồng ý với ta chuyện này rồi, nếu con thật sự yêu nó, thì hãy buông tay Ken đi! *

Mia ôm mặt, co người lại, nước mắt vẫn rơi trên mặt.