Teya Salat
Hoàng Tử Và Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

Hoàng Tử Và Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324640

Bình chọn: 7.00/10/464 lượt.

/>
Ba
người chúng tôi đều nghĩ như vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau. “Bang
chủ, chúng tôi ở dưới tìm được cái này” đưa tay cầm lấy, Vũ đoạt lấy
“Đây là dây chuyền tớ tặng cho Mộng, cậu ấy ở đâu?”

“Không thấy người “

“Đi đi “

“Mộng, Mộng, cậu ở đâu ” Vũ cầm lấy dây chuyền ôm vào trong ngực thống khổ
thấp giọng gào thét. (anchan: mất đi người iu anh thì sao??? Đi chết đi
anh!!!)

“Ai! Chúng ta đi về trước đi!”

Ân! Đầu đau quá nha ” Tỉnh rồi sao” một giọng nói nam tính ôn hòa truyền đến.

“A! Đầu đau quá” đưa tay che đầu, trước mắt nhìn không rõ, thật chói mắt!
Lấy tay che lại ánh mặt trời, một lúc lâu mới thích ứng với ánh sáng
miễn cưỡng nhìn thấy mọi vật xung quanh, trên trần nhà treo đầy đèn tròn màu xanh nhạt, cửa sổ sát đất cũng treo rèm màu xanh nhạt nốt, giá sách màu xanh nhạt, giường màu xanh nhạt, máy tính, bàn đọc sách màu xanh
nhạt! (anchan: anh nì cuồng màu xanh) Quay đầu đi, nhìn thấy một người
con trai cao ráo đẹp trai mặc áo bông cao cổ đứng ở bên giường đang nhìn tôi “Anh rất thích màu xanh nhạt” là khẳng định không phải nghi vấn,
miễn cưỡng ngồi dậy tựa vào đầu giường, lắc đầu, ân! Đau quá! Trên tay
còn truyền nước biển!

“Cô rất đặc biệt” người con trai nói tiếng Trung lưu loát.

“Anh là người Trung Quốc” lắc đầu

“Tôi là con lai Trung- Nhật “

“Khó trách, đây là nhà anh? Là anh dẫn tôi đến sao?” Cười nhìn người con
trai, một đầu tóc nâu rối bời nổi bật lên làn da trắng nõn, mắt hai mí
làm nổi bật lên ánh mắt vừa lớn lại có thần, lông mi dài mà cong, môi
mỏng hồng nhuận cười yếu ớt, lúc cười lên trên mặt còn có má lúm đồng
tiền. (anchan: soái ca *0*)

“Thật đáng yêu a” a, không cẩn thận nói ra lời trong lòng “Xin lỗi nha”

Vuốt lại đầu tóc rối bời cười nói “Không sao, rất nhiều người nói tôi như vậy, cũng quen rồi”

“À, đúng rồi, cô có đói bụng không! Cô ngủ suốt 4 ngày a” cái gì, 4 ngày ư, nhìn xem vết thương trên người đa số cũng đã được băng bó, di chuyển
thân thể, chỉ có một chút đau nhức, không có gì đáng ngại!

“À! Đúng rồi, nơi này là đâu a “

“Đây là nhà tôi” rất ngây thơ nói với tôi, tôi trợn mắt một cái, nói nhảm,
tôi còn không biết đây là nhà anh sao? “Nga, nơi này là khu biệt thự
xx!”

“A, tôi phải đi, nếu không các bạn của tôi sẽ lo lắng” rút
ra dây truyền nước biển, đứng dậy, ân! Đầu đau quá, ôm đầu ngã xuống
giường!

“A! Đừng cố nữa, bác sĩ nói thân thể cô còn rất yếu,
nghỉ ngơi một chút đi ” ” cô chờ một chút, tôi đi lấy thức ăn cho cô”
nói xong xoay người rời khỏi phòng

Đứng lên đi tới ban công, oa! Thật đẹp a! Đập vào mắt chính là một mảnh rừng anh đào, diện tích rất rộng lớn!

“Đẹp không! Tôi rất thích nơi này a!” Người con trai cầm lấy cháo đưa cho
tôi “Anh đào là hoa mẹ tôi thích nhất” trong giọng nói lộ ra một chút bi ai!



“Phải không? Rất đẹp a! Có thể dẫn tôi xuống xem một chút không?” Mộng
chú ý thấy anh ta đau thương nói sang chuyện khác, gật đầu dẫn xuống
lầu

“Oa! Nơi này lại còn có xích đu!” Mộng đi tới rừng hoa anh
đào, gió nhẹ thổi qua, một trận mưa anh đào rơi xuống, Mộng đứng dưới
cơn mưa hoa đưa hai tay ra hứng lấy, mặc cho cánh hoa bám vào trên
người. Gió bướng bỉnh thổi bay tóc của Mộng, tóc đỏ bay múa cùng hoa anh đào!

Thật là đẹp!

Một lát sau mọi thứ trở lại bình thường “Sao vậy, mặt tôi dính bẩn sao?” Mộng thấy anh nhìn chằm chằm cô.

“A! Khụ không có, không có gì đâu?” Lúng túng cười cười.

“Ở ngoài gió lớn, trở về phòng đi “.

“Chơi một chút nữa! Làm ơn!” Mộng chắp tay trước ngực khẩn cầu.

“Ai! Được rồi, đúng rồi cô tên là gì a “.

“Tôi tên là Trình Mộng, mong được chỉ giáo nhiều hơn ” vươn tay

“Thượng Đảo Đằng Mộc, chỉ giáo nhiều ” cầm lấy.

Hai người nhìn nhau cười buông tay ra, chạy tới bên xích đu “Tôi chơi được
không?” Gật đầu “Tôi tới đẩy cô” Trong rừng anh đào tràn ngập tiếng nói
cười, nhưng mà, sau đó Mộng lại sốt suốt một ngày một đêm.

“Xem
đi! Ngày hôm qua bảo trở về phòng sớm một chút, cô lại không nghe, hiện
tại xong rồi! 49° lận! Thiệt là, không nghe lời người lớn, hừ! Đáng đời ” Đằng Mộc một bên giáo huấn Mộng một bên cầm khăn giúp cô lau mồ hôi.

“Đằng mộc, anh rất dài dòng! Dù sao tôi cũng là bệnh nhân có được hay không,
cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, ầm ĩ muốn chết” Mộng thanh âm khàn khàn
nói

“Dạ dạ dạ, Đại tiểu thư,! Uống thuốc xong hẳn ngủ” Mộng giảy dụa muốn tự mình đứng dậy, bất đắc dĩ trên người một chút lực cũng
không có, chỉ có thể tùy Đằng Mộc đở Mộng dậy tựa vào trên lồng ngực,
một tay cầm thuốc một tay cầm nước từ từ đút cho cô uống! Lau đi nước
dính ở khóe miệng, nằm lại trên giường

“Cô nghỉ ngơi đi! Tôi ở cách vách, có việc thì gọi tôi” dọn dẹp mọi thứ xong quay đầu nói với Mộng.

Gật đầu “Biết rồi, cám ơn anh Đằng Mộc” nhắm mắt lại ngủ thiếp đi! Nhìn
Mộng gương mặt đỏ rực ngủ say, trong lòng