
>
“Dẹp cái này cái kia đi, nói mau” Hạo có chút bực mình.
Mộng cùng Phỉ liếc mắt nhìn nhau: Có nên nói hay không! Làm sao bây giờ?
“Các cậu vậy là không định nói cho bọn tớ biết sao” Hạo.
“Tớ cảm thấy chuyện này hỏi Thần là tốt nhất” Nhìn hai người không nói.
“Cậu còn ngại cậu ấy bây giờ còn chưa đủ phiền chắc?” Mộng tức giận nói.
“Vậy các cậu nói nhanh đi” Hạo và Vũ.
“Ai nha! Tớ cũng không biết nên nói như thế nào nữa, các cậu đừng ép chúng
tớ có được hay không” Phỉ sắp khóc rồi, Hạo nhìn thấy liền không nỡ,
ngồi bên cạnh cô “Được rồi được rồi, không hỏi nữa, đừng khóc a” Hạo và
Phong nhìn như vậy cũng biết hỏi cũng chẳng được gì, dứt khoát trở về
phòng của mình, phòng khách lớn như thế chỉ còn lại Mộng và Vũ ngồi đấy!
“Thật không định giải thích chút nào sao?” Vũ nhìn như bình tĩnh, tại
sao không thể nói cho anh biết, chẳng lẽ anh không đáng giá được tín
nhiệm sao?
“Thật xin lỗi, tớ không có gì để giải thích, chuyện thì như các cậu thấy đấy” Mộng ôm gối, cuốn rúc vào trên ghế sa lon.
“Không phải nói chỉ có Thần mới là người của xã hội đen ư, tại sao các cậu
cũng là thành viên trong xã hội đen, hơn nữa còn là Hương chủ danh tiếng lẫy lừng của “Hồn tế” ” cô gái này chẳng lẽ không biết xã hội đen rất
nguy hiểm sao? Hơn nữa chức vị còn cao như vậy! Rất nguy hiểm.
Nếu để cho bọn họ biết chúng tôi căn bản không phải là Hương chủ mà là bang chủ, bọn họ chắc là điên mất, có lẽ nghiêm trọng hơn là bảo chúng tôi
giải tán “Hồn tế”, không. Cái này không thể nào.
Nhìn Mộng trầm
mặc, Vũ cảm thấy rất thất vọng “Hay là không muốn nói cho tớ biết? Chúng ta ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có “.
“Cậu lời này có ý gì” Mộng ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Vũ, là muốn chia tay với tôi sao?
Chỉ bởi vì tôi không muốn nói cho anh biết những việc này, cố gắng chịu
đựng không để cho nước mắt chảy ra.
“Không có ý gì. Chúng ta nên tự suy nghĩ lại!” Xoay người chuẩn bị đi.
“Đứng lại” Mộng đứng dậy kéo ống tay áo của anh “Nói rõ ràng đi “.
Gạt tay Mộng ra, cũng không quay đầu lại nói ” chúng ta tạm thời xa nhau
đi! Tớ không có biện pháp ở chung với người không tín nhiệm mình, suy
nghĩ thật kỹ đi” rời đi. (anchan: ta nói, cái thằng khốn kiếp này mới
che giấu chút xíu mà mi mún chia tay gòi, mà chuyện này có phải là
chuyện to tát gì cho cam, ko nghĩ Mộng sẽ bùn sao. A, bức xúc quá)
Mộng xụi lơ trên mặt đất, nằm ở trên ghế sa lon khóc thầm! Tôi sai lầm rồi
sao? Mộng không biết Vũ cũng khóc! Thật xin lỗi, Mộng! Nếu như cậu đối
với tớ thẳng thắng hoặc là tín nhiệm hơn một chút, chúng ta sẽ sống rất
tốt, tim đau quá! (anchan: ngụy biện ngụy biện ngụy biện ngụy biện ngụy
biện…….)
Sau khi khóc, Mộng cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, Vũ
nhìn chiếc xe như bão tố lao ra khỏi biệt thự: thật cứ như vậy chấm dứt? Thật tàn nhẫn!
Ra khỏi khu biệt thự, Mộng dọc theo công lộ chạy như bay không mục đích, thả hết ga trên đường, đột nhiên một chiếc xe
rẽ ngoặt từ bên núi lao ra, Mộng không kịp thắng xe, cả hai đụng vào
nhau, bởi vì xung lượng quá lớn, xe của Mộng đâm vào con lươn, nữa thân
xe bị treo bập bênh bên ngoài quốc lộ, Mộng bởi vì có cài dây an toàn,
bị thương không lớn, chẳng qua là đầu bị đập vào kính chắn gió, có chút
choáng! Lắc lắc đầu, cởi dây an toàn ra, cẩn thận di chuyển thân thể tận lực không để xe phát ra chấn động, đang định di chuyển về phía sau, lại nghe bên ngoài nói.
“Anh, anh nói cô nàng kia hiện tại như thế nào rồi! Có thể chết hay không “.
“Chắc là không sao!” Không xác định nói.
“Nếu như không tại sao trong xe không có động tĩnh gì! Người bình thường đã sớm hét lên “.
“Người kia chẳng qua là bảo chúng ta cảnh cáo thôi, cũng không cho chúng ta giết cô ta, làm sao bây giờ?”
“TMD(chửi bậy nhé)! Tôi làm sao biết, dứt khoát làm cho xong, đem cái xe này đẩy xuống là xong hết mọi chuyện “.
Nói xong cũng cảm giác phần sau xe đung đưa, nguy rồi! Mộng vội vàng thừa
dịp xe hoàn toàn rơi xuống dốctung người nhảy xuống xe. Người đụng cô đã sớm lái xe rời đi! Xe từ dốc đứng một đường lăn xuống dưới, bị va chạm
dữ dội. Bởi vì nhảy ra khỏi xe trên sườn dốc, cũng không biết xe đã lăn
đến đâu, Mộng lăn từ trên dốc đứng xuống! Đầu đụng vào tảng đá nhô ra
trên sườn dốc, đã đến chổ bằng phẳng, thân hình không lăn nữa, ngất đi.
Mệt mỏi duỗi thắt lưng, ân! Không biết ngủ quên lúc nào, nhưng mà thật
thoải mái a! Bây giờ là mấy giờ! Kéo ra rèm cửa sổ bên ngoài một mảnh
đen nhánh, trời đã tối rồi, đã ngủ cả ngày. Thật đói a! Đứng dậy đi
xuống lầu! Mọi người đang ăn cơm tối, bọn họ cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Thần, tỉnh rồi, mau tới dùng cơm đi” Phỉ, gật đầu với Phỉ, ngồi bên cạnh Phong, quản gia lấy thêm bát đũa cho tôi.
“Ủa! Mộng đâu rồi, sao không thấy cậu ấy “.
“Không biết nữa! Từ chiều hôm nay đã không thấy cậu ấy, không biết chạy đi đâu” Phỉ.
Tôi ngẩng đầu nhìn Vũ, anh