
-“Em cũng nghe thấy rồi đấy, vậy anh có thể lấy em ko ?”
-“Không thể đâu ! em chỉ coi anh là người anh zai tốt nhất của
em mà thôi !”
Jen quay mặt đi “Em đâu cần phải phũ phàng với anh vậy chứ!”
Nó (Bích ) chợt bật khóc huhu khiến cho Jen bối rối
-“Anh xin lỗi, anh ko cố ý nặng lời với em “
-“Ko, em khóc vì môt điều thực sự đau đớn khác, dù sao thì
em cũng ko có thể yêu đc ai nữa “
-“Điều đau đớn là gì ? Thằng Hùng nó ngược đãi em phải ko ?
để anh cho nó một trận “ JEN tức giận
-“Ko anh ấy rất tốt với em , chỉ tại em ko thể đón nhận đc
ty ấy “
-“Thế là làm sao, Jen nổi cáu em “ em nói đi chứ, sao cứ
khóc hoài vậy ?”
Nó vừa nấc vừa nghẹn ngào “ Bá sĩ nói em bị một khối u ở não
, thời gian chỉ còn 3 tháng thôi “ Bích nói xong, như ko kiềm được sự đau khổ,
nổi cơn vật vã,gào thét “ em có tội gì mà thế gian này lại trù dập em , huhu “
nó lăn lộn đầu tó rũ rượi che hết khuôn mặt. Jen ko chịu được chạy lại đỡ nó
lên và ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ của nó
-“Đừng ! em ko thể tự hủy hoại mình như thế được “
Nó ngừng ơn, ngoan ngoãn nép trên vai Jen mà khóc ngon lành.
Việt Hùng đi đến sững sờ
-“Thì ra em chỉ coi anh là trò chơi”
-”Hãy khóc nữa đi , có anh ở đây rồi , nhưng còn Việt Hùng ,
em ko định nói chuyện này với nó ư ?”
-”Em ko muốn ai biết về chuyện này “
-”Ko đc “
Nó long lanh con mắt :”Đây là thỉnh cầu cuối của em mà, xin
anh đấy”
-”Anh ko thể !”
-”Kể cả em cầu xin “
-”Đúng ” Jen dứt khoát
Nó bỗng quỳ xuống
-”Em làm gì vậy ? Đứng dậy đi “
-”Anh có đồng ý ko ?”
-”Thôi được rồi , nhưng em hứa với anh, phải ngoan ngoãn
nghe lời bác sĩ để trị bệnh nha !”
-”Em hứa !”
-”Cô bé đáng thương !”
Jen ra về , nước mắt chảy dài ……..
—————————————–
Ngọc Bích ra viện, nó không muốn ở trong cái bệnh viện đó nữa,
đằng nào thì cũng chả có kết quả gì, chữa làm gì cho mệt …. Nó cũng đã quay về
bên cha mẹ , sống cuộc sống tiểu thư vốn có của mình …….Vẫn cái dáng nhỏ bé đi
học , hôm nay về muộn , nó chờ xe buýt …. Mùa xuân rồi , cái lạnh lẽo của mùa
đông đã qua đi, nhưng sao lòng nó lạnh quá chừng ……… Đường phố đông nghẹt người
đang chuẩn bị cho tất niên ……Họ vỗi vã, hối hả làm sao biết có một cô bé đang
chờ xe buýt
Nó ngồi suy tư , chỉ nhớ đã có 1 ngày , nó đã làm tổn thương
1 người con trai
-”Ngọc Bích, anh có chuyện muốn nói với em !”
-”Em ko rảnh ” – Ngọc Bích lạnh lùng
-”Chỉ năm phút thôi ” Hùng nắm chạy tay Bích
-”Vậy có chuyện gì , nó cười : anh có thể bỏ tay ra được ko
?”
Hùng vẫn nắm chặt bàn tay nó, ôm chầm lấy nó mà hỏi :” Em có
thể giải thích là tại sao ko ? tại sao sau hôm đi chơi, em lại trở nên lạnh
lùng vô tình với anh như vậy chứ ? Em ở bên người con trai khác , có biết rằng
cảm giác của anh lúc đó thế nào ko . Như là một sự phản bội từ người mình thương
yêu “
-”Anh sai rồi ! Bích ngắt lời Hùng :Tôi chưa từng phản bội
anh, vì tôi chưa từng yêu anh “
Đôi mắt Việt Hùng thẫn thờ, đôi chân như ko vững, gục xuống
âm thầm
-”Vậy thì em đi đi “
Ngọc Bích đau khổ, muốn nói với anh thật nhiều nhưng em ko
còn cách nào khác, anh đừng như thế nữa, chỉ sợ em ko vững lòng thôi , khi nói
ra những lời ấy, tâm hồn em như bị vò nát
Bích phũ phàng bỏ đi cùng jen, để lại V Hùng ….một mình, xót
xa vì thất tình
-”Lầm thứ hai , cô gái thứ hai , lời nói đó lại được lặp lại
lần thứ hai
Anh là người đáng bị đá như vậy sao ? tình yêu là gì ?”
Ngọc Bích tự nhủ : em xin lỗi anh, anh hãy đi tìm một người
con gái khác, nhé !
Từ lần đó, Bích ko gặp V Hùng nữa, nó lao vào những cơn trị
liệu đau đớn , sống bằng thuốc ….
Còn về v ùng , đêm hôm ấy ko về nhà, tìm đến quán bar uống
rượu, Tưởng rằng sẽ ko ai nhận ra hắn, ai ngờ
-”Ngồi đây là uống rượu sao ?” Kelly giựt lấy cốc rượu
-”Đưa tôi “
-”Anh thật là đáng thương “
-”Cô thì biết gì về tôi”
-”Chắc là anh bị thất tình đúng ko ?”
-”………”
-”Em nói đúng chứ , em cũng là kẻ thất bại vì ko giữ đc anh,
còn anh thất bại vì một điều “
-”Điều gì ?”
-”Quá tin vào tình yêu “
Hùng im lặng một lúc , nhìn kelly , phải chăng cô ấy nói
đúng
Nó nhớ lại, giọt nước mắt tuôn dài trên mi , nhìn lên trời,
hôm nay nhiều sao quá , sao khiến em nhớ anh, em chỉ con 1 tháng
-”Ngọc Bích, xe buýt đi rồi, em ngồi ở đây làm chi “
-”Chết, em ko để ý , mấy giờ rồi nhỉ “
-”11h rồi “
Nó đứng dậy , phải chống tay vào thành lan can, khổ , nó thường
chóng mặt, chẹp miệng, nó lại cười
-”Ko sao , đây có là gì “
-”Để anh đỡ em “- Jen dìu Bích lên xe ô tô
-”Hic hic “
-”Từ từ thôi “
Jen cẩn thận dìu nhẹ Ngọc Bíc