Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324690

Bình chọn: 8.5.00/10/469 lượt.

sĩ! Bạn cháu có sao không ạ?- Hắn thấy ông già đeo kính đít chai mặc đồ trắng đi ra vội chạy lại hỏi.

- Cô cậu yên tâm, cô bé chỉ bị gãy xương tay phải và trầy xướt một số chỗ thôi. Vết thương không đáng ngại, các cô cậu đừng lo, cô bé được đắp bột băng bó rồi chờ một thời gian sẽ khỏi thôi.

- Vâng cảm ơn bác sĩ. Giờ mấy cháu có thể vào được chứ bác bác sĩ.

- Ừ. Nhưng nhớ đừng đừa giỡn làm động đến vết thương.

- Vâng.

- Cậu thấy sao rồi?- Hắn mở cửa bước vào vừa đi tới giường Phương nằm vừa hỏi.

- Ổn cả. Không vấn đề gì.

- Công nhận cậu lì thiệt, lúc té xuống tay gãy rồi mà mặt vẫn bình thản. Cậu gần giống Quan Công rồi đấy.- Băng bước đến ngồi cạnh Phương.

- Mình là hậu duệ của ổng mà.- Phương cười cười nói.

- Bị thế mà vẫn còn cười được à. Mà nghe Băng nói có người cố ý hại cậu à?- Hắn lắc đầu rồi hỏi.

- Uhm.

- Cậu thấy mặt hai tên đó không?

- Không.

- Nè Nam! Sao cậu nãy giờ không nói tiếng nào vậy? Mọi ngày cậu mồm mép tép nhảy lắm mà.- Hắn thấy Nam im nãy giờ thấy lạ nên hỏi.

Băng nháy mắt với hắn rồi viện cớ:

- Mình với Phong ra ngoài có chút việc, hai người ngồi nói chuyện đi ha. Lát nữa mình và cậu ấy quay lại.

Hắn chưa kịp hiểu ý Băng thì đã bị cô nàng nắm tay lôi đi.

Cánh của vừa mới khép lại hắn vội hỏi:

- Ủa. Có chuyện gì vậy Băng.

- Cậu ngốc thật, cậu không thấy Nam lo cho Phương nãy giờ sao. Mình ra ngoài tạo điều kiện cho họ nói chuyện chớ chẳng lẻ cậu muốn làm kì đà cản mũi à.

- Ừ. Mình thật là ngốc. Vậy mà cũng không nghĩ ra, nhưng giờ đi đâu đây.

- Ra ghế đá kia ngồi lát, chút nữa vào.

- Ờ. Đi nào.

Hắn nắm lấy bàn tay Băng, siết chặt lại. Những ngón tay đan vào nhau tạo nên cảm giác ấm áp và bình yên đến lạ. Nhìn nhau không nói một lời nhưng mùa xuân đã trở lại trong con người họ.

Tại phòng bệnh.

Tay thì gãy, mặt mày tay chân trầy hết. Chắc đau lắm Phương nhỉ ?- Nam thầm nghĩ.

- Cậu thấy đỡ hơn chưa.- Nam lên tiếng mở lời.

- Ừ. Mình đỡ nhiều rồi. Cảm ơn cậu quan tâm.- Phương vẫn giữ khoảng cách với Nam.

- Cậu nhớ ăn uống đầy đủ theo chỉ dẫn bác sĩ để mau lành vết thương nha.

Thấy cậu quan tâm như vậy Phương tỏ vẻ không thích:

- Mình lớn rồi không phải con nít, cậu không cần phải bận tâm mấy chuyện đó đâu, cảm ơn đã quan tâm.

- Ờ. Lần sau đi xe cậu nhớ cẩn thận hơn.

- Ừ. Biết rồi.

---

Tại quán bar Chagall.

- Sao rồi.

- Dạ! Em làm theo như lời chị dặn rồi ạ.

- Kết quả?

- Em đạp nó ngã xuống đường, chắc ít nhất cũng gãy tay gãy chân gì đó.

- Thôi zậy là được rồi, bước đầu xem như đã thành công.

- Đây là phần thưởng cho hai tụi mầy- Vừa nói ả vừa rút hai phong bì đặt lên bàn.

- Dạ, cảm ơn chị hai.

- Thôi, tao cần yên tĩnh chút tụi bây biến đi.

- Dạ.

Sáng nay Phương đón taxi đi học, tới trường vừa bước xuống xe đi được vài bước:

- Chị Phương! Tay chị sao zậy.- Tụi đàn em thấy Phương đến trường với cánh tay băng bó ngạc nhiên hỏi:

- Không có gì. Chỉ bị té xe chút thôi.

- May là chị không sao.

- Uhm. Thôi vào lớp nào.

Phương đi trước, vẫn dáng vẻ, vẫn ánh mắt lạnh lùng khi người khác nhìn vào, nhưng đối với người thân, bạn bè, tụi đàn em thì cô lại khác.

- Em xách cặp giùm chị vào lớp trước nhen. Chị đi vệ sinh chút.- Phương quay sang bảo một tên đàn em.

- Vâng.

Trong khi đó, đứng trên lầu, Thy hướng ánh mắt xuống sân trường dõi theo Phương từng bước chân, ả suy tính lại kế hoạch.

- Chị hai hình như tay nó bị gãy kìa.- Vừa nói tên đàn em vừa đưa tay chỉ về phía dưới sân trường.

- Ừ. Bây giờ mầy tìm cách gởi cái này cho nó, nhớ lựa lúc nó đi một mình để tránh sự chú ý.

- Cái gì vậy chị.

- Cứ gởi đi, chút tao sẽ nói.

- Vâng.

Phương vừa bước vào phòng vệ sinh thì đột nhiên một mảnh giấy được quấn tròn quay thân bút bay vèo ngay trước mặt, bên ngoài có dòng chữ đỏ nổi bậc "gởi Hà Phương". Không ngần ngại Phương mở ra xem, đôi mày chợt nhíu lại nhưng rất nhanh vội dãn ra. Bước ra khỏi phòng vệ sinh hướng ánh mắt xa xăm, khẽ gật đầu nhẹ như đã quyết định điều gì, Phương nhẹ nhàng bước về lớp.

Mà rốt cục mảnh giấy Phương nhận có phải là thư thách đấu hay một lời đe dọa hay một điều gì khác. Chẳng ai biết ngoại trừ cô và người viết mảnh giấy đó.

Vừa học Phương vừa nghĩ tới mảnh giấy đó, cô đoán được ai gởi rồi, mục đích cô cũng đã biết trước nhưng cô có dự cảm chẳng lành, nhưng với thân phận là chị hai của trường cô không cho phép mình sợ bất kì điều gì. Nếu không chấp nhận, cô nào còn mặt mũi nhìn mặt đàn em nữa. Vì vậy, Phương đồng ý một mình một mạng tay không ra gặp Thy ở giờ giải lao. Và Thy đã đoán biết trước Phươ


Duck hunt