Pair of Vintage Old School Fru
Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324451

Bình chọn: 8.00/10/445 lượt.

ố ý.- Cô bé ngạc nhiên trước sự biến đổi nhanh chóng trên khuôn mặt của Thy.

- À… không sao, lần sau cậu nhớ cẩn thận một chút là được.

- Nhưng áo cậu toàn mùi nước mắm không kìa.- Nam nãy giờ quan sát giờ mới lên tiếng nhắc Thy.

- Á! Mình quên, mình đi thay đồ đây. Lần sau gặp nhé.- Mải mê đóng kịch Thy quên mất mình vừa dùng nước mắm thơm miễn phí.

Nói xong Thy vội vàng biến mất. Một tên đàn em Thy từ từ tiến lại đỡ cô bé dậy, tiếp tục diễn nốt vở kịch đàn chị mình để lại:

- Ủa… Cậu sao lại nằm ở chỗ này làm tớ tìm nãy giờ. Coi kìa quần áo bẩn hết trơn rồi. Thôi đi với tớ, ra kia rửa tay chân, quần áo nhanh lên, gần vào tiết rồi đó.

Cô bé quá đỗi ngạc nhiên khi một người lạ nói là bạn mình, lại còn quan tâm nữa chớ. Cô mở to mắt, miệng cứ đơ vì quá sốc chẳng nói được gì mặc cho tên đàn em Thy nắm tay kéo đi .

Nam thì tưởng thiệt nên cậu vẫn ngồi ăn nốt phần còn lại và sau đó thong thả đi vào lớp.

Trong lúc đó, bọn đàn em Thy sau khi kéo cô bé ra một góc sau trường thì nhanh chóng chúng xé toạc mặt nạ khó chịu nãy giờ phải đeo.

- Xử nó sao đây chị?- Một tên đàn em bước lên hỏi tên thân cận Thy.

- Chị hai nói tụi mình xử nhẹ nhẹ và cảnh cáo nó thôi.

Nói xong, ả bước lên nắm cổ áo cô bé táng một phát thật mạnh làm cô bé thấy chín mặt trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh bay xung quanh đầu mình.

- Mày biết vì sao mày bị đánh không con kia?

- K…h…ô….n…g.- Cô bé khó khăn mở miệng đang đau điếng.

- Được. Mày không biết thì tao nói cho mày biết.

- Thứ nhất, mày dám cả gan đổ nước mắm lên người chị hai.- Ả vừa nói vừa cho cô bé cái bạt tai muốn nổ đom đóm.

- Thứ hai, nhìn cái mặt “con nai vàng ngơ ngác quật chết bác thợ săn” của mầy tao thấy ngứa mắt quá.- Nói xong ả lại táng cô bé một cái thật mạnh vào má bên kia.

- Dừng lại! Các người làm gì vậy.

Hắn và Băng thấy ồn ào ở một góc sau trường nên đến xem thế nào. Nghe tiếng hắn mấy tên đàn em Thy đều quay phắt lại.

- Rút đi chị, không thì to chuyện đó.- Tên đàn em khuyên ả.

- Uhm.- Ả gật đầu.

Rồi quay sang cô bé vẫn còn nằm dưới đất, ả nghiến răng hăm dọa:

- Chuyện hôm nay, mày mà hé răng nửa lời thì tao đảm bảo mày không sống nổi ở cái trường này đâu.

- Rút nhanh.- Rồi ả quay sang đám đàn em.

Khi hắn và Băng chạy tới thì bọn chúng đã biến mất. Cô bé vẫn nằm im dưới đất. Thấy vậy hắn tiến đến đỡ cô bé dậy. Băng cũng chạy lại giúp hắn phủi cát đất bám đầy quần áo, tóc tai cô bé. Hắn bất ngờ khi nhận ra cô bé chính là Tuyết Như, người cùng làm phục vụ ở quán cà phê với hắn.

- Tuyết Như, sao lại là cậu.- Hắn bất ngờ.

Băng lúc này cũng kịp nhận ra tên Tuyết Như mà hắn gọi chính là cái cô bé đã cướp đi firt kiss của hắn lúc ở quán cà phê.

- Mình…mình… không sao.

- Thế này mà nói không sao à!- Vừa nói hắn vừa chỉ vào má Như vẫn còn hằn năm ngón tay.

- Sao cậu lại bị bọn chúng đánh vậy?- Băng hỏi.

- Không có gì! Các cậu đừng quan tâm.- Như không muốn nói.

- Cậu nói gì vậy. Cậu không xem mình là bạn à?- Hắn bực.

- Không. Tất nhiên mình xem cậu là bạn nhưng…

- Thôi… có thể cậu ấy có điều khó nói thì sao.- Băng giải vây cho Như.

- Được rồi. Mình không nói chuyện này nữa.

- Để mình đưa cậu đi rửa tay chân, giờ cũng sắp đến giờ vào lớp rồi.- Băng liếc đồng hồ giục Như.

- Mình tự đi được... Cậu có thể chỉ giùm mình nhà vệ sinh chỗ nào không?

- Ủa. Cậu không biết nhà vệ sinh chỗ nào sao.- Băng ngạc nhiên.

- Uhm. Mình mới học buổi đầu tiên ở trường này nên chưa biết.

- Nói vậy là cậu cũng là học sinh chuyển trường hả.

- Uhm.

- Thôi mình đi.

- Phong cậu về lớp trước đi. Mình đưa cậu ấy đi rồi về sau.- Băng quay sang bảo hắn.

- Ờ. Nhớ cẩn thận đó.

- Uhm.

Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông lại giục đám học sinh vào tiết.

Vân Anh nãy giờ tìm hắn nhưng chả thấy. Định bước về lớp nhưng cùng lúc đó hắn đi vào cô chạy lại níu lấy tay hắn hỏi tới tấp:

- Nè. Này giờ cậu đi đâu hả?

- Sao mình gọi hoài mà không nghe máy?

- Cậu nói đi có chuyện. Thế có chuyện gì vậy?

- Cậu hỏi như vậy ai mà trả lời được, có gì từ từ nói nào.- Hắn trầm giọng

- Rồi được rồi, cậu nói đi.

- Nói gì cơ?

- Thì trả lời những câu hỏi mình vừa hỏi đó.

- Thôi được. Nãy mình đi có chuyện thật. Còn chuyện gì thì mình không thể nói với cậu được. Còn việc cậu gọi mình mà mình không nghe máy chắc là do mình để chế độ im lặng nên mình không biết cậu có gọi đó thôi.

- Cậu không tin mình nên không muốn nói chứ gì.

- Đây là vấn đề không phải tin hay không tin, mỗi người có những tâm tư riêng mà, mình chỉ nói vậy thôi, cậu trách mình cũng được, mình vào lớp đây.

- Phong…cậu…đáng ghét