
- Tất cả đứng im! Cấm nhúc nhích! Giơ hai tay lên!- Tiếng hét to phát ra từ phía cửa chính.
Không hẹn hàng loạt cái đầu quay vội sang nơi phát ra tiếng nói.
- Cướp!- Một vài người hốt hoảng thốt lên khi vừa thoáng nhìn thấy hai tên mặc áo mưa trùm đầu kín mít, chỉ chừa mắt và miệng. Còn tay thì lăm lăm khẩu súng ngắn đã lên đạn.
- Pằng!- Tên cướp bắn phát đạn cảnh cáo.
- Ngậm miệng! Giơ hai tay lên! Tất cả bước qua bên kia nhanh!- Vừa nói gã vừa hất đầu sang phía góc phải của tiệm.
- Cốp!- Nhân lúc đám đông còn lộn xộn, ông Huy giả vờ ngã gần chỗ tên cướp rồi nhanh chóng xoay người tung cú đá thật lực vào tay cầm súng của gã.
- Pằng! Phằng! Hai dòng máu đỏ tươi túa ra xối xả, hai viên đạn đã ghim thẳng vào đầu ông.
Ban đầu, ông Huy chỉ thấy một tên cầm súng nên ông lập kế hoạch ra tay với gã nhưng không ngờ tên cướp thứ hai giấu một khẩu khác vào lưng quần và khi ông Huy chưa kịp khống chế tên cướp 1 thì đã bị tên cướp 2 ra tay không thương tiếc.
Bà Vi thất kinh không kịp suy nghĩ chạy lại đỡ chồng thì lại bị một viên đạn vàng lườm ghim thẳng vào đầu. Giọt nước mắt vì cái chết của chồng chưa kịp tuôn thì bà đã không còn biết nói nữa.
Chưa đầy mười giây, hai mạng người đã ngã xuống. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai nấy đều hoảng hồn kinh sợ.
- Đứa nào còn dám chống cự thì sẽ có kết cục như bọn nó.- Tên cướp thứ 2 gằng giọng nói to.
Bên ngoài, còn có một tên vừa làm nhiệm vụ cảnh giới vừa chuẩn bị cho đồng bọn tẩu thoát khi lấy hàng xong.
Trước cái chết quá đỗi kinh hoàng của vợ chồng ông Huy, không một ai dám làm gì sau đó, chỉ nhắm mắt làm theo sự sai bảo của bọn chúng. Cuối cùng, chúng cũng quét sạch vàng bạc, đá quý trong tủ vào trong hai túi xách lớn. Trước khi bỏ đi, chúng còn đe dọa sẽ giết bất cứ kẻ nào nếu dám hé răng với công an.
Rầm! Rầm! Rầm!- Một loạt tiếng sét xóa tan cái tĩnh mịch, yên ắng của đêm khuya.
- Không! Không! K...h...ô…n...g! Mặt mày tái méc, mồ hôi nhễ nhại. Hắn sợ! Hắn sợ lắm! Hắn khóc! Đã hơn tuần nay hắn sống trong nỗi sợ hãi, hễ chợp mắt là hắn lại thấy cảnh ba mẹ hắn chết thảm.
Lộp…bộp…lộp…bộp…Mưa! Lại mưa nữa! Hắn ghét mưa! Hắn hận mưa.! Mưa đã cuốn trôi đi tất cả những gì quý giá nhất của hắn.
Sáng đó, hắn còn đến trường với tâm trạng vui vẻ và hồi hộp. Hắn vui vì mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy, còn hồi hộp là do hôm nay hắn sẽ tỏ tình với cô ấy, người con gái của lòng hắn. Rồi hắn viết thư cho người con gái ấy, hắn hồi hộp chờ đợi hồi âm từ cô nàng. Như một dấu hiệu khởi đầu của ngày định mệnh "thứ sáu ngày mười ba", hắn đã không nhận được cái gật đầu từ cô nàng, cô không chấp nhận làm bạn gái hắn.
Người hắn thích là Nguyễn Lam Băng, cái tên vừa nghe thoáng qua đã cho ta cảm giác thật lạnh. Trước khi chuyển qua trường này và học chung với hắn, Băng là người con gái xinh đẹp, dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, hay cười, hay nói và đặc biệt học rất giỏi.
Nhưng từ khi cô nàng bị người cô yêu thương nhất là Trung phản bội thì cô không còn là cô của ngày xưa nữa. Và đã lâu, người ta không còn thấy mùa xuân trên nét mặt của cô nàng. Giờ đây, họ cảm nhận được có một lớp băng bao quanh lấy cô đang ngày càng dày lên.
Cô từ chối đề nghị làm bạn gái của hắn không phải cô không thích hắn mà vì cô sợ, cô sợ trái tim nhỏ bé của mình sẽ không chịu nổi nếu như một ngày nào đó cô và hắn chia tay. Lòng tin dành cho tình yêu của cô đã bị đánh mất kể từ ngày Trung nói lời đau lòng đó. Ai sẽ tìm lại lòng tin đó cho cô đây? Ai sẽ làm tan chảy lớp băng dày trong tim của cô? Phải chăng là hắn hay một chàng trai nào khác? Hơn nửa năm nay, con người của cô bớt giá băng hơn, hắn đã đem ngọn lửa của mình sởi ấm trái tim cô. Lớp băng giờ không còn dày nữa nhưng khoảng cách để cô đến với hắn dường như vẫn chưa thật sự rõ ràng.
Mưa lại tí tách rơi, tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa vang vọng tạo nên điệu nhạc buồn sâu lắng.
Mang nỗi thất vọng, thất thần trở về, chưa kịp đặt chân đến nhà thì hắn đã nghe hàng xóm cho hay tin ba mẹ hắn bị bọn cướp bắn chết.
Hắn khóc ròng rã suốt mấy ngày đêm, người hắn trông tiều tụy đến thảm thương. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, nhìn hắn bây giờ trông rất tội nghiệp. Còn đâu hình ảnh hotboy Lâm Phong với nụ cười chết người, làm các cô nàng chết mê chết mệt, khiến bao con tim thổn thức khi đêm về.
Hôm nay không giống như hôm qua, hôm qua hắn có tất cả, còn giờ này hắn đã mất đi cái quý giá nhất đời mình. Mất ba mẹ đồng nghĩa với việc hắn sẽ tự kiếm sống, hắn sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình. Hắn tự hứa với ba mẹ hắn sẽ sống tốt, hắn không phải là chàng trai yếu đuối, nhưng liệu hắn có chịu nổi cuộc sống bận bịu, chen lấn này để đứng lên bước tiếp chặng đường còn lại hay không?
Gạt đi nỗi đau để sống tiếp, ba hắn đã dạy cho hắn thế, hắn đã hứa với ba không được phép gục ngã dù bất cứ hoàn cảnh nào nhưng liệu hắn sẽ làm được? Mọi câu hỏi đều không có câu trả l