Polly po-cket
Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326171

Bình chọn: 7.5.00/10/617 lượt.

xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy
bài toán khó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu
nhất, cả đời không khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ,
cũng chả hiểu tả cảnh. Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.

-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!

Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa.
Nó dốt văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng
vào. Vì điểm số nên nó mới cố gắng học thôi

Mặt bí xị, nó nhìn hắn

-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?

-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúc đó ba cô đọc được thì đừng có khóc!

Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn”
của nó. Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con
nít cấp 1. Cái số nó vậy thì bây giờ chỉ biết học thôi.

Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó và rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.

-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đi học bài đi

-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô học biết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói
nhiều đâu!

Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì
cằn nhằn được một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài
đến tận 2,3 trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục
luôn trên bàn lúc nào không hay.

Nhẹ nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Nó cũng đã học
được một bài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). Hắn
nhìn nó, muốn nhìn gương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng yêu hơn lúc thức nhiều. Không kiềm được mình, hắn (lại) khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn miệng thì thầm vào tai nó

-Ngủ ngon nhé, heo ngốc!

Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc hắn bắt đầu học bài. Dù có
thông minh cỡ nào con người vẫn phải học thì mới giỏi được. Hắn đồng ý
thức khuya để học bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải
kế thừa cái công ty của ba mình nên hắn đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bài tập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.

Sau mấy ngày dằn vặt với đống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòng thi, nó đã hớn hở chạy đến chỗ hắn. Sấp tài liệu mà hắn đưa cho nó cuối cùng cũng có kết quả. Phải nói là trúng tủ!

-Hehe, vui quá đi! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!

-Nhờ công của tôi đấy! Cô mau cảm tạ đi

-Xì! Anh chỉ góp được một phần nhỏ xíu xìu xiu à, nếu anh đưa mà tôi không học thì cũng đâu có làm được gì

Nghe nó nói mà hắn không tài nào cười nổi. Rõ ràng là nhờ công của hắn
mà nó lại không thừa nhận, đã vậy cái cách của nó nói cứ như là nhờ
chính công sức của nó thôi chứ không liên quan gì đến hắn. Đã vậy thì
hắn phải lấy lại công bằng cho mình mới được

-Này, cứ coi như là công tôi nhỏ xíu đi, nhưng nếu không có cái nhỏ xíu
đó thì làm sao mà cô làm bài được hả? Nếu tôi không bắt cô học bài thì
cô có học không…………..!@#$%^&*&^-^%$#@

Cái miệng hắn cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cách ngăn cái miệng kia lại

-Ok, ok!! Công của anh to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? Đi uống trà đá, chịu không?

-Gì mà uống trà đá…………….- hắn trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình, nó sợ quá vội ngắt lời

-Chứ gì anh nói đi!!!!!

-Đi chơi!!

Rồi hắn nắm tay nó lôi đi một mạch mà không để cho nó phản ứng. Trời hôm nay trong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đó đi bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch
máu…….

-Sao lại đi bộ?

-Đi bộ tập thể dục!!

Nhìn cái bộ mặt của hắn lúc nói câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôi thì trả công hắn như vậy thì quá đơn giản, chẳng có gì phải than
phiền cả

Luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, nó cũng dần quen với việc
này rồi và nó không biết từ lúc nào, nó không thể thiếu được bàn tay ấm
áp của hắn

-Nhìn kìa! Anh ấy như vậy sao lại đi với con nhỏ như thế được nhỉ?

Cứ như ngày đầu tiên gặp hắn. Đám con gái cứ xì xầm về nó và hắn, nếu
lúc trước nghe những lời như vậy thì có thể nó sẽ không quan tâm. Nhưng
lúc này thì nó lại cảm thấy chút thất vọng.

Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hắn hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần,
hắn khoát vai nó, và nói đủ lớn để mấy đám con gái kia nghe được

-Em yêu à, mặt kệ những lời nói đó đi nhé! Dù thế nào thì em cứ biết rằng anh yêu em là đủ rồi!!

Nghe vậy đám con gái liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay hắn ra

-Ai là em yêu của anh chứ? Nghe muốn nổi da gà!

-Đến nơi r