
ỏi Bạch Nhạn có muốn mua cho sếp Khang hai chiếc không, mua nhiều họ sẽ ép được giá.
- Gì chứ, mình với anh ta bây giờ chỉ là bạn bình thường thôi. - Bạch Nhạn đỏ mặt, đẩy Liễu Tinh một cái.
- Còn bạn bè bình thường, cậu đi mà lừa ma! Sếp Khang chỉ còn thiếu nước đóng dấu sở hữu tư nhân lên trên mặt cậu nữa thôi. Anh ta là đứa trẻ ngoan ngày nào cũng nói về “Thuyết Ba đại diện[3'>”, “Quan điểm phát triển khoa học[4'>”, bất kỳ thông tin trăng hoa nào cũng có thể hủy hoại tiền đồ của anh ta. Chỉ khi đã xác định cậu là người nhà, thì anh ta mới rêu rao như thế. Thế nên cậu đừng giả bộ nữa, chọn một chiếc đi. Chà, nếu sếp Khang mà mặc vào không biết sẽ thế nào nhỉ, cậu lấy điện thoại chụp lén, cho mình thưởng thức tí, được không?
[3'> Thuyết Ba đại diện: học thuyết được Giang Trạch Dân đưa vào năm 2000 với nội dung: Đảng Cộng sản Trung Quốc đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến, đại diện nền văn hóa tiên tiến, đại diện lợi ích của đông đảo nhân dân Trung Quốc.
[4'> Quan điểm phát triển khoa học là học thuyết do Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đưa ra vào năm 2003.
Liễu Tinh bày ra bộ mặt thèm nhỏ dãi.
Bạch Nhạn không chịu được lườm cô nàng một cái, cổ cũng đỏ rần.
- Cái đồ háo sắc này, coi chừng lão chồng cậu đá cậu đấy.
Trong lòng không thể không thừa nhận, Liễu Tinh nói vô cùng chính xác. Mặc dù cô đồng ý với Khang Kiếm thử ở bên nhau một thời gian xem sao, nhưng xem tình hình này, ngoài việc tính chuyện trăm năm bền lâu ra, không còn con đường nào khác.
Trăm năm bền lâu… quá ư xa vời!
- Không sao không sao, lòng mình cong nhưng con người mình thẳng.
Liễu Tinh cười khúc khích bảo cô gái bán hàng gói chiếc quần sịp lại. Lúc rút ví trả tiền, lại lấy ra một gói giấy bạc nhỏ đưa cho Bạch Nhạn với vẻ bí ẩn. Bạch Nhạn tò mò đưa lên xem, nhìn rõ rồi liền đờ người ra, mặt đỏ như gấc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Liễu Tinh.
- Mình đây là tốt cho cậu thôi. - Liễu Tinh ra vẻ quan tâm - Đại ca sếp Khang không còn nhỏ nữa, nếu tự nhiên nhiệt huyết dâng trào, chẳng phải cậu sẽ dùng đến sao. Anh ta là nhân vật chính phái, nếu như cậu trúng thưởng, bê bụng mà kết hôn thì thành trò cười cho thiên hạ đó.
-Liễu Tinh… - Bạch Nhạn thật không còn lời nào để nói - Cậu là mẹ mình à, có phải quan tâm hơi quá đà rồi không?
Liễu Tinh cười lớn, vẫn dúi gói giấy bạc nóng bỏng tay đó vào trong túi xách Bạch Nhạn rồi kéo cô ra cửa.
- Đùa thôi mà! Nhưng mà, Bạch Nhạn, cậu và mình đều đã ở khoa Phụ sản, chứng kiến cảnh phụ nữ sinh đẻ, phá thai, thật sự là khủng khiếp, vì thế nhất định phải hết sức cẩn thận.
Bạch Nhạn nhìn trời, hít sâu, trời ạ, cô có người bạn kiểu gì thế này!
- Bạch Nhạn, cậu cũng đừng quá sợ hãi, lúc cần điên cuồng đừng có cố kiềm chế. Bây giờ coi như mình đã hiểu, cậu đâu có phải thủ thân như ngọc mà là ôm cây đợi rùa vàng!
- Chị Liễu à, mai rùa cứng thế, cho dù đâm vào cây cũng chẳng sứt mẻ gì đâu! - Bạch Nhạn hậm hực nói.
Liễu Tinh đáp rất nghiêm túc:
- Vấn đề là con rùa vàng kia cam tâm tình nguyện, nó có thể giả vờ bất tỉnh, chẳng phải là của cậu rồi sao.
Ông nói gà bà nói vịt, chẳng thể nào hiểu nhau. Bạch Nhạn bất lực quay đầu đi, nhìn thấy bên phố mới mở một tiệm cắt tóc mới, tên tiệm rất hay: Ba ngàn sợi.
- Tóc mình đang bị chẻ ngọn, vào đó sửa lại, cậu có đi không?
Đi mãi chân cũng thấy mỏi, Bạch Nhạn đang muốn nghỉ ngơi một chút.
Liễu Tinh nhìn đồng hồ trên điện thoại, ông xã hẹn lát nữa sẽ tới giúp cô xách đồ, hiện vẫn chưa đến giờ.
- Ừ, mình cũng vào sửa tóc mái.
Hai người bước vào tiệm cắt tóc, tiệm không lớn nhưng rất sạch sẽ, có hai cô gái đang ngồi trên ghế. Trong đó có một cô tóc nhuộm như lông công, trang điểm đậm, thấy có người đi vào, hai cô gái vội vàng đứng dậy đón tiếp.
- Chị cắt tóc hay uốn tóc ạ?
Cô gái lông công niềm nở cười hỏi, nhìn thấy Bạch Nhạn, nụ cười bỗng tắt giữa chừng.
- Minh Tinh… - Bạch Nhạn sửng sốt - Chị đến Tân Giang từ lúc nào thế?
Minh Tinh lạnh lùng liếc cô, không thèm đếm xỉa:
- Tiểu Lệ, em qua làm cho cô ta.
Cô ta bĩu môi với Bạch Nhạn rồi quay sang tiếp đón Liễu Tinh.
- Chị ơi, chị muốn làm thế nào ạ? - Tiểu Lệ kéo ghế cho Bạch Nhạn ngồi.
Bạch Nhạn đăm đăm nhìn theo bóng Minh Tinh, cười buồn:
- Sửa đuôi tóc là được rồi.
Liễu Tinh băn khoăn nhìn Bạch Nhạn, rồi lại nhìn Minh Tinh.
- Hai người quen nhau à?
Minh Tinh liền buông ra một chữ: Không!
Đôi mắt trong veo của Bạch Nhạn tối đi vài phần.
Thái độ của Minh Tinh không ra gì nhưng tay nghề lại rất ổn, sửa tóc mái cho Liễu Tinh rất thành thục, tiện tay còn tỉa cả lông mày.
- Tiểu Lệ, em ngửi xem, có phải trong tiệm có mùi chồn hôi không?
Đang cắt tóc, Minh Tinh bỗng hỏi.
Tiểu Lệ dừng tay, khụt khịt mũi:
- Đâu có, em chẳng ngửi thấy g