
gải Gia đóng vai chính, sắp đến đoạn kết, A Lang chết trên đường đua rực lửa, đôi mắt si tình nhìn Trương Ngải Gia rất lâu không khép
lại được.
Bạch Nhạn thầm thổn thức, lòng đầy bi thương.
Cô liếc sếp Khang đang ngồi bên cạnh, hàng lông mày thanh tú cau lại.
Chiếc đèn cây hắt lên góc tường và sàn nhà hai hình bán nguyệt mờ ảo, nhưng
hai người lại ngồi bên ngoài quầng sáng hình vòng cung đó, trông rất
mông lung. Nếu đèn tối đi một chút, cảnh tượng sẽ trở nên vô cùng mờ ám.
Khang Kiếm đúng là càng ngày càng bất thường. Thứ nhất, xách hành lý lên
không vào phòng làm việc mà theo cô vào phòng ngủ. Đương nhiên anh có
quyền này. Thứ hai, tắm xong không vội vào phòng làm việc lên mạng hay
xem tài liệu, mà lại cùng cô xem bộ phim tình cảm cổ lỗ này; thứ ba,
trước tủ quần áo đặt hai cái vali to tướng, nhìn là thấy ngay, anh cũng
chẳng thèm hỏi đến; cuối cùng, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm, anh đã
vượt hơn ba nghìn kilômét mà chẳng buồn ngủ chút nào, hứng thú nói
chuyện vẫn dạt dào.
- Mai sếp không phải đi làm à? – Bạch Nhạn cầm điều khiển lên tắt tivi.
- Có chứ! – Khang Kiếm thong thả nhướn mày.
- Vậy anh ngủ trên giường, em ngủ... – Bạch Nhạn đang định phát huy tinh
thần chia lê của Khổng Dung [1'> thì Khang Kiếm bỗng kéo cô xuống bên
giường:
- Đừng nói gì cả, nhắm mắt lại!
[1'> Tích Khổng Dung chia
lê: Khổng Dung người nước Lỗ, cháu đời thứ 24 của Khổng Tử. Khi Khổng
Dung bảy tuổi, vào dịp sinh nhật của bố ông, khi chia đĩa lê cho mọi
người cùng ăn, Khổng Dung chia cho mỗi người một phần, còn mình nhận
phần nhỏ nhất, nói là phải kính trên nhường dưới. Một dịp khác, bạn của
bố Khổng Dung đến chơi cho mấy anh em ông một túi lê, ông nhận quả nhỏ
nhất, nói phải nhường cho các anh vì các anh lớn hơn mình, nhường cho em trai vì em trai bé hơn mình.
Bạch Nhạn lại trợn mắt rõ to:
- Tại sao?
Khang Kiếm vỗ đầu cô:
- Bảo em nhắm mắt thì cứ nhắm đi.
Cô thèm vào nhắm, mắt sáng rực như đèn pin nhìn chằm chằm vào anh.
Khang Kiếm thở dài thất bại, lấy từ trong đống hành lý ra một cái túi to đổ ra giường.
Có túi xách da thật hình nhân vật hoạt hình giá chẳng hề rẻ, có búp bê gỗ
hình vợ chồng trông rất đáng yêu, có ví tiền kiểu nữ xinh xắn, kẹp tóc
đính pha lê, móc điện thoại kêu leng keng, một quả cầu thủy tinh bên
trong có một ngôi nhà nhỏ với đồng cỏ xanh mướt, cánh rừng hệt như trong truyện cổ Grim, còn có cả một đĩa hát mới nhất của Phi Luân Hải.
Bạch Nhạn hết sức kinh ngạc:
- Sếp định đi bán hàng ở chợ đêm à?
Khang Kiếm nguýt cô:
- Đừng hỏi nhiều thế, em nói xem có thích hay không?
Bạch Nhạn cảnh giác, quét mắt mấy lượt từ quả cầu thủy tinh tới mặt Khang Kiếm:
- Đừng bảo là sếp mua cho em đấy nhé?
- Nếu đúng thì sao nào? – Khang Kiếm nén sự mong đợi lại, giây tiếp theo
Bạch Nhạn liệu có nhẩy cẫng lên, nhào tới hôn anh hay không?
- Vậy anh tặng nhầm đối tượng rồi, em cảm thấy những thứ này phải tặng cho bạn gái của Giản Đơn mới đúng. – Bạch Nhạn nói.
Khang Kiếm há hốc mồm, mãi sau mới thốt lên lời:
- Mấy thứ này là Giản Đơn đi mua cùng với anh, nhưng không phải tặng cho bạn gái cậu ta.
Bạch Nhạn hài hước cong môi, cảm thấy vừa buồn cười vừa buồn bã. Cô cầm đĩa hát của Phi Luân Hải lên đung đưa:
- Đến trong nhóm Phi Luân Hải có những ai em còn chẳng rõ, chẳng hát được bài nào của họ, tặng em cái này làm gì?
- Em... em với bạn gái của Giản Đơn trạc tuổi nhau, tầm tuổi này không phải đều thích mấy thứ này sao?
Anh đã cực kỳ khiêm tốn nghe theo ý kiến của Giản Đơn. Giản Đơn vỗ ngực nói, mua mấy thứ này là chuẩn không cần chỉnh luôn.
- Bạn gái của Giản Đơn xuất thân con nhà danh giá, lớn lên trong nhung
lụa, giống em được sao? – Lòng Bạch Nhạn đau thắt, nụ cười mang theo
chút bi ai.
- Em không phải là người lãng mạn, nếu anh muốn tặng quà
cho em, chi bằng quy thành tiền mặt còn tốt hơn. – Lúm đồng tiền xinh
xinh của cô vẫn lấp ló như mọi ngày. – Trước đây ở bên anh, ăn ngon mặc
đẹp không cần suy nghĩ, sau này một mình tự lực cánh sinh, thêm được
đồng nào tốt đồng nấy, có đúng không?
Cả người Khang Kiếm như bị hất
lên không trung, không tìm được điểm nào để tiếp đất. Những món đồ lấp
lánh, hào nhoáng trên giường phút chốc biến thành cái miệng rộng ngoác
đỏ như máu, lớn tiếng cười nhạo anh.
Không tặng thì thôi, tặng rồi là lộ ngay ngược điểm. Yêu nhau sáu tháng, kết hôn hai tháng, đến Bạch
Nhạn thích cái gì anh cũng không biết.
Lòng Khang Kiếm quặn đau, vừa tự trách mình, vừa tuyệt vọng, toàn thân đờ đẫn.
- Bạch Nhạn, có một số chuyện, anh... anh không đủ tinh tế...
- Là vì anh bận, không sao cả. Thực ra, sếp không cần phải làm những việc này vì em nữa.
Bạch Nhạn chu đáo cất từng thứ lóng lánh trên giường vào trong túi, rồi vào
phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn ướt ra lau sạch chiếu.
- Bạc