Old school Easter eggs.
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214403

Bình chọn: 9.5.00/10/1440 lượt.

Hải. Lúc nghỉ đông hay nghỉ hè tôi cũng sẽ lên thuyền giúp việc.
Mùa đông năm lớp Mười, khí gas trên thuyền bị rò rỉ, bố mẹ tôi… không
tỉnh lại nữa. Sau đó tôi dọn đến ở cùng với chị gái và anh rể.

Lãnh Phong nói xong bèn ngả chiếc ghế thấp xuống, nằm ra nhắm mắt lại.

Chiếc xe bỗng chìm vào trong yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở phập phồng của hai người.

Vẫn là Bạch Nhạn lên tiếng trước:

- Khi anh còn nhỏ, họ có thương anh không?

Lãnh Phong gật đầu:

- Đúng vậy, sống trên thuyền không hề dễ chịu như trong thơ của người
xưa, để bắt kịp thời gian, có lúc phải chạy đêm chạy ngày, ở trên thuyền mùa đông thì rét cóng mà mùa hạ lại nóng bức. Nhưng chỉ cần tôi lên
thuyền, bố mẹ tôi đều cố gắng dừng lại trên bến nghỉ ngơi, mua cho tôi
rất nhiều đồ ăn. Nếu trời nóng bố sẽ đưa tôi vào thị trấn, ở nhà trọ.
Thực ra bố mẹ cũng không dư dả gì, mua một quả dưa hấu còn không nỡ ăn,
luôn bảo tôi là không thích ăn. Nhưng chỉ cần tôi thích thì họ đều mua
cho tôi…

Lãnh Phong nghẹn lời, mím chặt môi, không nói tiếp được nữa.

- Thích thật - đôi mắt Bạch Nhạn sáng lấp lánh - Tôi rất ngưỡng mộ anh.

- Ngưỡng mộ? - Lãnh Phong ngạc nhiên, lại có người ngưỡng mộ một đứa trẻ mồ côi sao?

Bạch Nhạn không giải thích, mở cửa xe nhìn vầng trăng sáng trên đầu:

- Anh Lãnh, tôi nghe người ta nói, trẻ con và bố mẹ có duyên với nhau, có lương duyên mà cũng có nghiệt duyên. Duyên phận giữa anh và bố mẹ tuy
không dài, nhưng chắc chắn là lương duyên.

Lãnh Phong bật cười:

-
Chẳng lẽ em với bố mẹ em lại là nghiệt duyên? Cô nhóc ơi, nhất định là
em được bố mẹ cưng chiều quá nên mới nói lung tung như thế. Em có kể mọi chuyện hiện tại của em cho bố mẹ em không?

- Chà, chín giờ hơn rồi. - Bạch Nhạn liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên xe kêu thất thanh - Tôi
phải đi tắm rồi đi ngủ đây. Anh Lãnh, phim để xem sau nhé.

- Bạch Nhạn, em đang trốn tránh điều gì? - Lãnh Phong nắm vai cô, ngăn không cho mở cửa xe.

Bạch Nhạn quay lại, bình tĩnh nhìn Lãnh Phong, nghiêm túc nói:

- Anh Lãnh, trong cuộc sống luôn có những thứ chúng ta không thể chấp
nhận được. Dù tôi có là phụ nữ đã có chồng hay chưa, chúng ta cũng sẽ
chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Khung cửa
sổ bằng giấy đó sắp bục ra rồi, có những lời nói không thể nào che giấu
được nữa. Sự quan tâm của Lãnh Phong đối với cô, thật sự là rất cảm
động, nhất là trong những lúc như thế này, luôn không tự chủ được mà
muốn dựa vào, dù chỉ là mượn một bờ vai, nếu không tại sao thứ Bảy nào
cũng lẳng lặng đi theo anh. Nhưng nghe xong những lời vừa rồi của anh,
cô biết anh khao khát điều gì, anh cũng giống cô, đang tìm kiếm một mái
nhà toàn vẹn ngập tràn ánh nắng ấm áp cho mình trú ngụ. Điểm khác nhau
giữa anh và cô là, ngoài mặt cô ấm áp, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo,
còn Lãnh Phong tỏ ra lạnh lùng, nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp.

Lãnh Phong nhìn thấu hoàn cảnh hiện giờ của cô, nhưng lại không phát hiện ra nội tâm thật sự của cô. Một khi đã nhìn rõ rồi, anh sẽ rời xa cô.

Đấy cũng là nguyên nhân khiến khi còn đi học, cô hết lần này đến lần khác
cự tuyệt những chàng trai theo đuổi mình. Đã biết trước kết quả là bi
kịch, hà tất phải bắt đầu?

- Sao em tin chắc như vậy? - Lòng Lãnh Phong thoáng chùng xuống - Có phải vì tôi không có bố mẹ không?

Bạch Nhạn cười nhạt:

- Anh Lãnh, anh không biết bây giờ người ta bợ đỡ tới mức nào, mẹ chồng
nàng dâu rất khó hòa hợp, anh không có bố mẹ, đây không phải là điểm
yếu, mà ngược lại chính là điểm mạnh của anh.

- Em không nỡ từ bỏ mọi thứ hiện tại? Bạch Nhạn, tuy tôi không làm quan, nhưng với năng lực của tôi nhất định sẽ không để em sống tệ hơn bây giờ. - Lãnh Phong cuống
quýt.

- Anh Lãnh, ngừng lại đi! Chúng ta làm đồng nghiệp, nếu có cô y tá nào kha khá tôi sẽ giới thiệu cho anh. - Bạch Nhạn gạt tay anh ra
rồi mở cửa xe.

Lãnh Phong nhảy xuống từ phía bên kia, đuổi theo, chặn trước mặt cô:

- Tôi không ép em phải thích tôi ngay bây giờ, tôi sẽ đợi tới khi em ly
hôn, sau đó chúng ta từ từ đến với nhau, rồi em hẵng đưa ra kết luận.

- Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. - Bạch Nhạn khổ sở quay đầu đi, không thể để cho anh nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.

Cô vội bước qua anh.

Hai vai Lãnh Phong chùng xuống, vẻ rất không cam lòng, nhìn theo bóng dáng cô:

- Bạch Nhạn, chuyện này không phải em nói là được, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đâu.

Bạch Nhạn không quay lại, không lên tiếng, đi thẳng một mạch về phía trước.

Hôm sau tỉnh dậy, hai người gặp nhau trong nhà ăn, vẻ mặt Bạch Nhạn vẫn như thường ngày, gương mặt anh tuấn của Lãnh Phong trông rất tiều tụy.

Mã Gia rất tò mò:

- Anh Lãnh, tối qua anh chẳng uống mấy mà sao sắc mặt còn không bằng tôi thế kia?

Lãnh Phong mặt lạnh như tiền, lẳng lặng ăn cháo, không trả lời.

Buổi sáng không có ca mổ, Lãn