
thanh u u rợn người. Ngoài trời chốc chốc lại có một tia sáng rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm rền vang làm bọn con gái chúng nó phải hét lên kinh sợ. Nước mắt Khanh bắt đầu rơi lã chã, hình như khi quyết định đến đây cô bạn không ngờ được là phải đối mặt với những cảnh tượng khủng khiếp như thế này, nỗi hoang mang về lời đồn quỷ ám trong ngôi nhà này lại dấy lên trong lòng Khanh. Zen thấy thương cô bạn quá, một cô công chúa từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong tổ ấm thì khi đối mặt với những nơi bụi bặm ẩm thấp và đáng sợ thế này hẳn là rất sợ hãi. Sực nhớ ra điều gì đó, Zen với tay lục ba lô lấy ra một bình giữ nhiệt, khi sáng trước khi đi mẹ nó đã đưa cho nó bình trà này, hy vọng là vẫn còn nóng. Nó mở nắp bình, một làn khói nghi ngút kèm hương thơm thanh dịu tỏa ra, xua tan mọi mệt nhọc và lo lắng. Zen rót trà ra tách và đem đến chỗ Khanh đang ngồi.
- Trà mẹ tớ pha đấy, cậu uống đi cho ấm.
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt Khanh, cô nhìn nó với ánh mắt cảm kích và đưa tay đỡ lấy tách trà.
- Cảm ơn!
“Xoảng!” Một thoáng sơ ý, tách trà trên tay Zen tuột ra và rơi xuống đất, tung tóe, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó và Khanh. Nó hốt hoảng khi thấy Khanh run run ôm lấy bàn tay đang đỏ tấy lên vì vết trà đổ.
- Khanh, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu!
- Cậu làm gì vậy hả? - Một tiếng quát từ đằng sau khiến Zen giật mình, người đó xông lại chỗ nó và đẩy nó sang một bên suýt ngã, may mà có Huyên lại đỡ nó. Phong lo lắng nhìn bàn tay đang sưng tấy lên của Khanh và ngoảnh sang trừng mắt giận dữ: - Cậu có biết là cậu vừa làm gì không hả? Bàn tay này rất quý giá đối với Khanh, nếu vì cậu mà cô ấy không thể cầm cọ vẽ được nữa thì cậu có đền nổi không? Sao lúc nào cậu cũng gây chuyện vậy?
Zen sững sờ, lần đầu tiên nó bị một người con trai mắng như vậy trước mặt rất nhiều người, nó chỉ có ý tốt thôi mà, sao lại thành ra như thế! Đau quá, trái tim Zen đau đớn không thể diễn tả được, nước mắt ứ đọng nơi khóe mắt chực trào ra. Thấy Zen bị Phong mắng như vậy, Huyên và đám bạn của nó đều nhảy ra bênh vực:
- Cậu không thấy nói như vậy là quá đáng lắm sao? Zen đã nói rồi, cậu ấy không cố ý...
Phong quay đi, không thèm nghe lời Huyên nói, cậu ta quẳng lại một câu:
- Tôi không quan tâm!
- Cậu...
“Bốp!” Một cú đấm trời giáng xuống khuôn mặt hoàn mĩ của Phong khiến cậu ta chao đảo. Sự nhẫn nhịn trong Huyên đã đạt tới cực điểm, cậu không bao giờ cho phép ai được xúc phạm đến người con gái của cậu như vậy. Miệng Phong nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ: "Đánh hay lắm! Nhào vô!" Khi một cuộc kịch chiến giữa hai bên sắp diễn ra thì một tiếng hét vang lên: "Tất cả thôi đi!" Một dòng nước mắt bỗng lăn dài trên má Zen, cảm giác tủi thân và bị tổn thương đang bủa vây lấy tâm hồn nó, nó cất lên trong tiếng nấc trước con mắt sững sờ của tất cả mọi người:
- Đúng, tất cả là lỗi tại tôi, vì tôi mà tay Khanh bị thương, vì tôi mà chúng ta ở đây, vì tôi mà các người đánh nhau thế này... Tôi lúc nào cũng gây rắc rối cho mọi người, được, tôi đi!
Zen vụt chạy ra khỏi toà biệt thự đúng lúc một tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, bóng dáng nhỏ bé của nó khuất dần sau màn đêm, văng vẳng sau lưng là tiếng gọi của Huyên.
... "Thế nào rồi? Vẫn chưa tìm thấy nó à?" - Cả lũ đang trong tâm trạng phấp phỏng chờ đợi bỗng bật dậy khi thấy Huyên trở về một mình. Huyên lắc đầu chán nản, mái tóc cậu ướt nhẹp vì mưa. "Thời tiết như thế này... trời lại còn tối quá không thể thấy gì cả. Sáng mai dậy sớm chia nhau ra đi tìm vậy, hy vọng rằng Zen sẽ sớm quay trở về." Huyên ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa rất to, mọi thứ đều bị làn mưa mờ mịt che lấp, mặc dù nói là chờ đợi cho đến sáng nhưng trong lòng Huyên có một ngọn lửa như thiêu như đốt, không thể ngồi yên, chốc chốc cậu lại đứng lên ngó ra cửa sổ chờ đợi một bóng hình trở về. Bất chợt, Huyên nhận ra có một điều lạ lùng. "Nãy giờ không thấy Phong, hắn đâu rồi?" Vân cất tiếng thở dài ngao ngán: "Lúc mày vừa chạy đi tìm Zen, hắn cũng đi sau đấy nhưng giờ này vẫn chưa thấy về! Bọn mày đúng thật là trẻ con." Câu nói của Vân khiến Huyên phải trầm ngâm suy nghĩ, không lẽ...
Cùng lúc đó, tại một nơi khác... “Lạnh quá, lạnh quá, ư ư... Mẹ ơi con sợ lắm!” Cơn mưa lạnh buốt, xối xả đáp lên tấm thân gầy gò nhỏ bé của Zen như những vết dao cứa vào da thịt nó; bóng tối như một con thú dữ nuốt trọn lấy vạn vật càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng. Zen đang ngồi đây, trong rừng thông, nó cũng không biết mình đã chạy sâu vào trong này từ lúc nào, đến lúc nhận ra thì không định được phương hướng nữa. Không thể tiếp tục đi, cũng không thể quay lại, nó ngồi thu mình dưới gốc cây và chờ đợi, chờ đợi trời sáng, chờ đợi ai đó sẽ đến cứu nó, nhưng nó biết tất cả chỉ là vô vọng. Nỗi uất ức xen lẫn nỗi sợ hãi tích tụ trong lòng được dịp bùng phát, Zen gục mặt xuống đầu gối khóc, những giọt nước mưa nặng trĩu, lạnh giá như nỗi lòng của Ze