Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329481

Bình chọn: 7.00/10/948 lượt.

br/>Hero tiến lại gần Hương Ly:

“Muốn biết tôi là ai sao?” – Anh đưa tay lên chiếc khăn bịt mặt của mình khẽ vuốt vuốt nó.

“Phải…”

“Vậy thì hãy cười đi!”

Hương Ly ngạc nhiên, anh ta nói cái gì vậy?

“Sao lại bắt tôi cười?”

“Bộ không muốn biết tôi là ai sao?”

Hương Ly bất lực, nhưng thực sự cô rất tò mò, đành phải lau sạch những giọt nước mắt còn vương, rồi khẽ cười. Nụ cười gượng gạo nhưng dường như cười thế nào thì người ta vẫn có thể dùng nụ cười để xua đi phần nào nỗi buồn…

Hero đứng sát Hương Ly ngắm nụ cười của cô, gương mặt của anh hở ra đôi mắt đẹp đến mê hồn, cô chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đẹp như vậy. Mới lúc sáng cô nhìn đôi mắt đó rất lạnh lùng nhưng giờ cô thấy nụ cười trong ánh mắt ấy. Sao đôi mắt này…có gì đó quen lắm…

“Hero, tôi cười rồi đấy, anh cứ đứng ngắm mãi thế à? Cho tôi biết anh là ai đi!”

“Hương Ly, hãy luôn cười như vậy nhé!”

“Hả? Anh nói gì vậy? Đã bảo trả lời câu hỏi của tôi mà!”

“Tôi là một người luôn mong nhìn thấy nụ cười của em!” – Lời nói vang lên ấm áp như ánh nắng giữa cơn mưa lạnh.

“Hero…” – Cô quên cả việc anh trả lời với nội dung mà cô chẳng muốn gì cả, đơn giản vì câu trả lời của anh quá chân thành và cảm động.

“Hãy nhớ, chẳng có điều gì là tôi không biết, tôi biết em đang rất buồn phiền về nhiều thứ, nhưng em không được khóc, hãy cố gắng vượt qua nhé, tôi tin là em làm được, em rất mạnh mẽ mà!” – Giọng nói ấy lại càng ấm áp hơn nữa.

Nói xong, Hero quay người định đi. Bỗng Hương Ly gọi:

“Hero…”

Anh quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

“Anh sẽ quay lại chứ?” – Cô cũng dịu dàng hỏi.

“Tôi sẽ và nhất định còn quay trở lại với em!” – Hero đáp.

“Anh…”

“Chỉ cần em vui, lúc nào tôi cũng có thể đến gặp em. Đừng để mình ảnh hưởng tinh thần, tôi nghe nói em còn sắp có bài kiểm tra trên lớp sau ngày nghỉ Tết dương lịch này đấy!” – Dứt lời, Hero chay biến đi không dấu vết.

Hương Ly vừa kinh ngạc vừa cảm động, cô cứ tưởng rằng đây là một giấc mơ. Cô dụi mắt, quang cảnh vẫn thế, nhưng Hero thì không còn đấy.

“Anh là ai, Hero?”

********

Chiều hôm sau.

Mưa phùn bay ướt cả tấm kính cửa sổ. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang trầm ngâm ngồi đọc báo bên cửa sổ, chốc chốc ông lại nhấp một ngụm trà nóng được pha sẵn trên bàn.

“Mình à, mình có khách này!” – Một người phụ nữ mở cửa.

Người đàn ông bỏ tờ báo xuống, nhìn ra cửa thì vị khách đã nhanh chóng bước vào:

“Chào thầy, thầy Phú!”

“Ô ai đây? Có phải anh Trọng không?”

“Vâng, tôi đây. Lâu lắm mới gặp thầy…”

“Chết, bạn bè học cùng trường Đại học lại gọi thầy, tôi hơn tuổi anh xíu chứ mấy chứ tôi có phải thầy anh đau. Vào đây làm cốc nước.” – Người đàn ông tên Phú nhanh chóng mời khách vào trong rồi đi pha nước.

“Anh Phú, đã lâu quá rồi, anh làm hiệu trưởng của trường B. có được không?” – Khách hỏi.

“Ôi cái trường đó kinh khủng lắm, học sinh thì nghịch kinh hồn làm tôi phát mệt đi được.”

“Sao anh không sang trường khác? Tôi nghe nói trước khi làm hiệu trưởng anh là một thầy giáo giỏi, thế mà cứ phải dạy ở cái trường đó làm gì. Học sinh có ngày không tha cho cả anh.”

“Tôi biết chứ, học sinh ghê gớm lắm. Nhưng chính vì thế mà tôi thích đấy.”

“Sao lại thế?”

“Học sinh không thể cứ gò bó mãi vào việc học được, cứ phải nghịch ngợm, quậy phá mới là chúng chứ. Anh nhớ hồi xưa chúng ta học cùng trường, trường ta cũng nghịch như gì, nhưng thế mà lại vui. Học sinh trường tôi, học thì chúng nó không giỏi, nghịch thì nghịch nhưng chúng nó bù lại rất năng động, làm việc giỏi, cũng rất tốt bụng đấy chứ.” – Thầy Phú cười.

“Hừm, tốt bụng sao…?”

“Vậy còn anh, chục năm rồi tôi chưa biết gì về anh, tôi tưởng anh quên tôi rồi. Thế giờ anh sống thế nào…” – Thầy Phú quay lại định đưa cốc nước – “Á anh Trọng, sao…”

“Sao là sao?”

“Mặt mũi anh sao bầm tím thế kia? Anh bị thương à?”

Vị khách đó đưa tay lên mấy vết bầm tím và vết máu đã khô trên mặt, gầm gừ:

“Tôi bị đánh từ hôm qua, giờ vẫn chưa khỏi…”

“Hả? Ai dám đánh anh vậy?”

“Còn ai vào đây nữa? Chính là lũ học sinh tốt bụng chỗ anh đó!”

Thầy Phú kinh ngạc hết sức:

“Anh đùa tôi à? Học sinh trường tôi hay đánh nhau nhưng không đánh người lạ như anh đâu, vả lại anh là người lớn kia…”

“Anh nghĩ tôi là người lớn mà chúng nó tha cho tôi sao? Chúng nó xông vào đánh tôi và gọi tôi là “mày” xưng “tao”, tôi đã phải van xin nếu không chúng nó giết tôi rồi.” – Trọng xuýt xoa – “Nhìn đi, tôi còn bị gãy mấy cái răng cơ. Haizz học sinh trường anh giỏi võ gớm ghê.”

Thầy Phú nóng mặt:

“Nói cho tôi biết ai đã đánh anh, tôi nhất định xử nặng!”

Trọng cúi xuống để che đi nụ cười:

“Đó là Hoàng Vũ!”

“Hả? Cái thằng…”

“Sao? Tôi nghe nói nó là một h


XtGem Forum catalog