XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323383

Bình chọn: 8.00/10/338 lượt.

sợi rơi rớt làm ánh mắt lúc ẩn lúc hiện khó đoán, nét mặt trong trẻo lại rất hờ hững giống như kẻ làm chủ mọi thứ. Cậu ta thư
sinh nhưng không phải là mọt sách dễ bắt nạt.

Sự xuất hiện của tôi
đối với hai chàng trai đẹp đẽ kia hình như không có chút ngạc nhiên.
Riêng Ngạo Quân hình như có đặt mắt qua tôi một chút. Còn Đình Văn trước sau chìm trong âm nhạc từ chiếc tai phone, không buồn ngó ngàng xung
quanh như thế nào.

Tôi được xếp ngôi cạnh Quân và Khoa. Khách khứa
bắt đầu đến đông dần, nhân viên nhà hàng giúp họ tìm chỗ ngồi, tuyệt
nhiên không để ai ngồi thêm vào chiếc bàn của chúng tôi.

Ngồi cạnh
Quân, tôi cảm nhận rõ hàn khí của cậu ta tỏa ra, rất lạnh lẽo cùng âm
lãnh. Có vẻ như đám cưới này là điều cậu ta không chào đón.

Bốn
người chúng tôi hoàn toàn chìm trong im lặng, Văn nghe nhạc, tôi mải suy nghĩ về Khoa và My, Khoa đang nhắn tin với ai đó, còn Quân vốn trước
sau vẫn luôn ít nói, chỉ lặng lẽ uống bia một cách từ tốn, nhưng uống
không hề ít.

Tiếc cưới bắt đầu, cô dâu chú rể được mời lên sân khấu, tôi dõi mắt nhìn theo. Có một dòng điện chạy dọc sống lưng, cả người
tôi đột nhiên lạnh toát, phần gáy đau buốt. Người phụ nữ được gọi là cô
dâu trong ngày hôm nay tôi không những biết mà còn từng sống cùng một
nhà.

Tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của mình bắt đầu nhanh hơn, nhịp tim cũng không còn bình thường. Sau tất cả những gì gây ra, giờ bà ta
đang làm đám cưới và chuẩn bị sống hạnh phúc sau đó lại lợi dụng thời cơ để tiếp tục lừa gạt sao?

Tiệc cưới bắt đầu, bốn người chúng tôi hầu như chỉ uống, Khoa kể một vài câu chuyện vu vơ, thỉnh thoảng gắp thức
ăn vào chén tôi. Ở trên kia, cô dâu chú rể đang dắt tay nhau đi mời rượu từng bàn, chẳng mấy chộc nữa sẽ đến chỗ chúng tôi.

“Cậu ăn một chút đi chứ.” – Thấy tôi không đụng đũa, Khoa nhắc nhở.

“Không.” – Tôi cũng giật mình vì giọng nói của mình. Nó khô khốc và
lạnh đến tàn nhẫn. Cả Ngạo Quân đang trầm tư gì đó cũng phải quay qua
nhìn tôi một cái.

Ngay lúc này, bóng hai nhân vật chính của bữa tiệc đã xuất hiện ngay bên bàn tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn cô dâu nhếch môi cười. Bà ta cũng nhìn thấy tôi
ngay khi vừa đến bàn. Nét mặt kia đang cười rạng rỡ lập tức đông cứng,
đôi mắt tôi sầm, sắc mặt nhợt nhạt đến vài phần.

“Thằng nhóc này,
hôm nay ba mẹ phải mời rượu con thế này đây.” – Không hề hay biết về sự
thay đổi nét mặt của vợ mới cưới, ba Quân đưa ly bia ra mời cả bàn.

Cả bốn chúng tôi cùng nâng ly cụng hai nhân vật chính. Sau đó cả tôi và Quân đều đồng loạt uống cạn.

Tôi nhìn người phụ nữ khốn kiếp trước mặt, môi nhếch lên cười đầy khinh miệt. Một giây sau, tôi đứng lên, thẳng thướng toilet mà đi.

Tôi
rất muốn vốc nước tạt lên mặt, nhưng lớp make up sẽ bị loang lổ. Đành
vậy, tôi đứng dựa người vào thành bồn rửa tay, hay tay khoanh trước
ngực, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Quả nhiên bà ta theo tôi vào đây. Vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng đi đến.

“Minh An!” – Lời vừa dứt, tôi thấy tay mình tê rần, còn gương mặt người phụ nữ quay ngoắt hẳn đi. Cái tát của tôi không hề nhẹ, để lại trên
giương mặt kia năm dấu ngón tay đỏ bừng.

“Mẹ...” – Cái tát thứ hai tôi không ngần ngại giáng xuống. Mẹ? Bà ta còn dám xưng với tôi như thế?

“Đừng đánh nữa!” – Bà ta nói vội, sau đó hai tay đưa lên chống đỡ để không còn bị ăn đòn.

“Bà xong với tôi rồi.” – Tôi cũng vui lòng không đánh nữa, mang hai tay khoanh trước ngực.

“Làm ơn tha thứ cho mẹ.” – Víu lấy cánh tay tôi, bà ta khẩn khoản.

“Câm miệng! Bà sinh ra tôi đâu mà nhận là mẹ.” – Đúng vậy. Năm tôi mười hai tuổi, ba tôi cưới bà ta về làm vợ. Đây không phải mẹ ruột của tôi.

“Con và ba con làm ơn hãy tha thứ cho cô. Cô sẽ trả lại tất cả.” – Đôi
mắt kia nhìn tôi ngân ngấn nước. Nếu không phải đang mặc váy cưới, tôi
nghĩ bà ta sẽ quỳ xuống.

Tôi nhếch môi cười, chiếc gương trước mặt phản chiếu một gương mặt chua chát cùng cay đắng: “Ông ấy mất rồi.”

Người phụ nữ sững sờ nhìn tôi, con ngươi dần bị nước mắt nhấn chìm.

“Ba... ba tháng trước chẳng phải còn...” – Tôi biết bà ta muốn nói gì.
Ba tháng trước chẳng phải vẫn còn sống sao? Phải! Ba tháng trước ba tôi
vẫn sống... trong tù. Nhưng mà cách đây hơn một tháng đã mất vì viêm
phổi.

Người phụ nữ trước mặt tôi diễn cũng đạt quá rồi. Còn ra vẻ xúc động cùng nghẹn ngào. Ai đó giúp tôi chặn cơn buồn ói lại với.

“Cô... cô xin lỗi. Cô sẽ trả mọi thứ lại... Mà không, cô sẽ chăm sóc
con. Về sống với cô!” – Không ngần ngại làm bẩn chiếc váy trắng đang mặc trên người, bà ta quỳ hẳn xuống.

“Cô xin lỗi! Làm ơn đừng nói ra!” – Liền sau khi quỳ xuống, bà ta liên tục dập đầu cúi lạy.

Thật ra tôi là đứa rất khó nảy sinh lòng thương cảm với ai, cũng không
phải người tốt bụng gì. Đối với nước mắt và những lời van xin này, tôi
một chút động lòng cũng không có.

Để lại người phụ nữ tiếp tục khóc lóc cùng vái lậy, tôi lạnh lùng bỏ