
nhưng tôi vẫn nghe đâu vọng lại tiếng c.hửi tầm bậy tầm bạ của Thư phía sau lưng. Đấy là ấn tượng đầu tiên của tôi về Thư.
Dù vậy, đại loại là ngay khi tràng tiếng c.hửi kia kết thúc, tôi thấy nhỏ dong xe lách cách chạy tới cạnh tôi.
Nhỏ trân trân cái bản mặt, bâng quơ nói:
- Tôi cần sửa xe!
Như một điều hiển nhiên, tôi đáp lại:
- Vậy thì đi sửa đi! Đâu ai cấm!
Nhỏ trợn mắt, hậm hực quát tháo:
- Thì tôi đã bảo ông anh là tôi không có tiền mà! Giỡn mặt nhau ha?!
- Oh, thế thì về mà lấy tiền!
- Chết tiệt! – Nhỏ xoay ngang xe, chặn đường tôi. Bộ dạng hống hách như đang đòi nợ – Thế muốn tự đưa hay bị trấn lột??
Tôi rốt cuộc nhịn không nổi, gục mặt xuống, cười run rẩy cả hai bả vai.
Trời ơi là đất! Lần đầu tiên có người nói muốn trấn lột tôi. Tôi lại nghĩ có khi giờ minh nhanh nhanh chạy đi làm cái hợp đồng bảo hiểm nhân thọ phòng trường hợp xấu rố xảy ra quá!
Cười mất nửa mạng một hồi, cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được. Tôi ho khan mấy tiếng:
- Khụ khụ…Không là không! Vay người khác!
Thư ngó nghiêng xung quanh, xong, nó nghệt mặt ra, uể oải thở dài rồi nài nỉ:
- Làm ơn đấy! Tôi giờ mà về lấy tiền thế nào mẹ cũng giết tôi!
- Hở? Mẹ cô giết cô liên quan quái gì tới anh đây?
- Please~
Thư chà chà hai lòng bàn tay, đắm đuối nhìn tôi, trong đáy mắt mang đầy vẻ chờ mong.
Tôi sau này khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, trái tim vẫn rung lên từng nhịp vì nghĩ lại khoảnh khắc ấy mình ngu thấy ớn!
Tất nhiên là có nguyên do! Điều chết tiệt là tôi đã bị vẻ mặt ngây thơ thánh thiện và giả bộ đáng thương của Thư lừa tình.
Lừa tôi bỏ tiền túi ra, lừa tôi đi lòng vòng cả khu phố, lừa tôi rẽ vào chợ lớn để rồi lang thang thế nào mà Thư chạy mất hút không tăm hơi.
Đó là quả chơi khăm cay cú nhất, để lạh vết nhơ lớn trong đời tôi vì bị xỏ mũi dắt đi. Cho nên, lúc tôi nhận ra thế giới này thật luẩn quẩn đó là lúc tôi gặp Thư ở trường cấp ba. Không chỉ vậy, tôi còn gặp lại cậu bạn ngồi cùng bàn với tôi ngày xưa – Thanh Phong – người đã tồn tại rất lâu trong lòng người tôi yêu mến và trong sự căm ghét của tôi.
Phần bên lề
Tôi không hay biết có một người luôn dõi theo tôi.
Kể từ khi còn bé, cậu thường hay bắt nạt tôi, việc đó tạo cho tôi suy nghĩ cậu ấy thật khó ưa!
Trong tâm trí tôi lúc nào cũng văng vẳng: Mình tuyết đối không bao giờ thích người như Thu Minh!
Tôi cứ cho điều này là hiển nhiên, cho dù sau này tôi nghĩ thoáng hơn rồi, nhưng vẫn mặc niệm như vậy.
Tôi không hay tôi đã làm tổn thương cậu nhiều đến thế.
Cho đến khi cậu đứng bên bờ biển, cậu nói tôi ngu ngốc, còn nói rất nhiều điều, rồi lẳng lặng quay người đi.
Tiếng sóng biển xô vào bờ át đi tiếng khóc của cậu. Nhưng tôi thấy cậu che mặt và thấy cả nước mắt của cậu.
Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng xua đuổi điều đó vào quên lãng.
Đến lúc tôi bị thất tình lần nữa, và cậu lại như vậy, ngồi bên cạnh tôi, cười nói với tôi. Tôi mới chợt nhận ra mình đã bỏ lại cậu phía sau lưng quá xa.
Cậu ở bên cạnh tôi, với tôi vốn dĩ điều đó đã trở thành một thói quen. Mà thói quen thì con người không bao giờ để ý đến.
Cho đến giờ mới nhận ra, tôi lại chỉ muốn tự đập vào đầu mình về sự ngu ngốc của bản thân!
Ngày trước cậu hay làm tôi khóc, nhưng cho tới tận bây giờ, chẳng ai quan tâm tôi hơn nhiều cậu và cũng chẳng ai lắng nghe tôi nhiều hơn cậu.
Cậu luôn cười nhiều như thế, mà lại chẳng bao giờ vui.
Cậu rất ít bạn, bạn thân lại càng không. Chỉ có mình tôi, mà tôi lại chẳng bao giờ quan tâm tới cậu.
Buổi tối hôm sinh nhật cậu, tôi đi lựa quà sinh nhật. Chọn qua chọn lại mà chẳng chọn được gì, tôi mới hay tôi chẳng biết gì về cậu. Tôi đành mua bánh ga tô và mang đến nhà cậu.
Lúc cậu cậu mở cửa ra và thấy tôi đứng đó, cậu tỏ ra rất ngạc nhiên giống như hình dáng của tôi kì quái lắm vậy!
Như người khác, lúc tôi đưa bánh chúc mừng sinh nhật thì chắc chắn là sẽ vui vẻ nhận lấy. Còn cậu, cậu ngây người ra đó, chỉ vào món quà và hỏi đó có đúng là dành cho câu không.
Tôi không biết làm gì hơn ngoài tự trách bản thân trước giờ toàn quên sinh nhật của cậu.
Những tưởng rằng cuộc sống của cậu quá mỹ mãn nên nhàm chán đi phá bĩnh người khác. Vậy mà ngày sinh nhật của cậu lại buồn đến vậy.
Chỉ có chút món ăn tối đơn giản vừa mới được nấu, một vài quyển tạp chí để xem giết thời gian.
Tôi hỏi: Ba mẹ không tổ chức sinh nhật cho bà sao?
Cậu nghe thế, thoáng im lặng rồi mỉm cười giống như đây là chuyện thường tình: Chắc họ quên rồi!
Cậu nói rằng ba mẹ cậu thường xuyên như vậy nên cậu đã quá quen rồi, cậu nói rằng họ rất bận chẳng có thời gian chú ý đến cậu, cậu nói rằng dù sao cậu cũng thích ở nhà một mình.
Vậy trước khi biến điều đó trở thành thói quen, bà đã làm những gì?
Trước câu hỏi đó, cậu