Hàng Xóm Bá Đạo

Hàng Xóm Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325843

Bình chọn: 7.5.00/10/584 lượt.

hư vậy, hắn luôn gắt ầm lên:

” Câm miệng! Cút hết con mẹ chúng mày đi! “

Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoàng được chuyển lên ngồi ở bàn phía trên Huy, cậu ta có ý định làm quen với hắn.

Những đứa kia vẫn lại như vậy, chúng nó đùa cợt, kháy đểu:

” Làm bạn với nó làm gì! Thằng đó đâu cần bạn! “

” Nó cậy nó biết tí chữ nên ra vẻ ta đây ấy mà! “

” Mày đừng ai cũng thân với quen vậy chứ thằng ngu! “

Giữa những tiếng đùa cợt, Hoàng vẫn cười, vẫn thản nhiên mà ngoái lại nhìn Huy:

” Làm bạn với ai là chuyện của tao chứ! Mấy thằng đàn bà này! Tớ là Hoàng, mình làm bạn nhé?! Kệ mẹ chúng nó! “

Ngay khoảnh khắc đó, Huy đã xác định – vị trí của hắn luôn ở phía sau cậu ta.

Chính bởi vậy, sự mặc cảm lại ngày một gia tăng. Xung quanh cậu càng toả ra ánh hào quang, thì xung quanh hắn lại càng bị bao trùm bởi bóng tối. Có lẽ vậy, nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ có bóng tối.

Và cũng bởi sự mặc cảm đó, tình bạn giữa cả hai đã rạn nứt.

Mỗi người đi một đường, lướt qua nhau mặt lạnh như tiền. Tình bạn thì cũng chỉ bắt đầu khi mà tình cảm khác kết thúc, và tình bạn cũng kết thúc khi mà những tình cảm khác bắt đầu.

Huy không cần tình bạn, cũng chẳng muốn có tình cảm gì khác. Cho nên, đối với hắn, chẳng có sự bắt đầu nào để mà kết thúc.

Nhưng…sự lạc lõng ngày một lớn dần.

Giờ đây, lời nói của Thư bỗng chốc đã đào lên chiếc hộp kí ức mà Huy đã cố gắng chôn vùi sâu vào từng tấc của mảnh đất kho cằn trong lòng mình.

“Người đó” cũng đã từng nói như vậy:

” Chúng ta là bạn mà, tui nghĩ ông nên nói ra suy nghĩ của bản thân. Ông không biết sao, chẳng ai cô lập ông ra bên lề, chỉ là do ông tự mình đẩy mọi người ra… “

Ngày ấy, hắn đã chọn im lặng. Còn bây giờ thì sao?

Huy ngước lên trời cao, nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, giống như tiếng gió khẽ khàng nói:

- Tôi là kẻ thất bại đúng không?

Thư hơi cong một bên mày:

- Sao nghĩ vậy?

Huy lại cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào tì trên trán:

- Tôi luôn chọn cách trốn tránh. Đôi khi, tôi cứ ép mình đi theo một con đường mòn riêng để rồi đi giữa chừng nhận ra bản thân chưa từng xác định mình sẽ đi đâu. Hồi trước, khi ba còn sống, ông nghiện hút nặng và suốt ngày mò về lấy tiền, rồi bán lấy bán để đồ trong nha xong đi mất tiêu. Lúc bấy giờ, tôi với mẹ lúc nào cũng có mẹ có con không rời. Nhưng sau khi ba mất, tôi đã tự mình tách ra khỏi lòng mẹ từ bao giờ. Đến khi bệnh của mẹ tôi càng nặng, tôi lao đầu vào bằng mọi cách để có tiền bằng những trò bịp bợm và ăn cắp. Tôi cứ đi suốt ngày, về lại ngủ, đối mặt cũng không cách nào để nói chuyện với bà.

Tôi mua rất nhiều thứ cho mẹ, chăm sóc bà cẩn thận. Tôi biết bà không cần mấy thứ kia, nhưng tôi không thể làm gì hơn.

Những tưởng ít ra như thế cũng còn tốt hơn trước. Thực chất không phải, tôi giống như đã tạo ra một áp lực vô hình đề nặng lên vai bà qua từng năm tháng. Có lẽ…tôi là một đứa bất hiếu. Mẹ tôi thì vẫn vậy, vẫn cười nhiều, nhất là trước mặt tôi. Nhưng khi bà cười, tôi lại thấy rất đau. Tôi…làm sao mới được đây?

Thư trầm mặc nhìn sang phía Huy. Vai hắn hơi run lên, bờ môi mím chặt lại, ánh mắt mịt mờ nhìn xuống mặt đất.

- Một người mẹ, không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con mình – Thư thở dài thườn thượt – Anh cứ mải miết đi về phía trước, cứ nghĩ rằng anh đang dắt tay mẹ tiến lên, nhưng lại không nhận ra mình đã mải miết mà buông tay tự bao giờ. Anh tự đặt cho mình mục tiêu sống, nhưng chẳng hay cái mục tiêu sống đó từ lâu đã bị anh ép trở thành nhiệm vụ. Anh bỏ lại mẹ phía sau lưng, chạy theo cái ước muốn cao cả của bản thân. Tôi không phải một nhà tâm lý học, không phải một bô lão trải đời để có khả năng răn dạy anh, thậm chí tôi còn kém tuổi anh. Nhưng anh hiểu không, cảm giác bị bỏ lại phía sau lưng thật khó chịu. Tôi nghĩ mẹ anh rất muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Mà anh biết đấy, không thể biết được cảm xúc của ai đó nếu như mình chỉ nhìn từ phía sau lưng. Mèng ơi, tôi nói nghe oai thế chứ bản thân ốc còn không lo nổi mình ốc. Nhưng chịu, con người rất giỏi nhìn ra sai lầm của người khác nhưng thường không nhìn ra sai lầm của bản thân! Chẹp, cuộc sống được tạo nên bởi những lựa chọn, lựa chọn thế nào là quyền của anh, tôi không có tư cách quở trách. Còn giờ đi mua cháo cho mẹ anh đi! Tôi vào trông bả!

*

* *

Mờ mịt tối, ánh đèn đường rọi lên hai người đang chầm chậm rao bước, in bóng tà tà xuống lề đường.

Không khí trầm mặc bao trùm. Thư nghịch ngợm với mấy cái móng tay của mình, Huy thì cho tay vào túi quần mà thong thả bước đi và lơ dãng ngắm cảnh trí xung quanh.

Khi nãy, Huy đi chợ mua cháo và một số đồ dùng cá nhân, trong lúc đó mẹ hắn đã tỉnh dậy. Để cho bà bớt ảo não, Thư đã tâm sự cùng bà.

Mẹ Huy kể cho nó nghe tất cả những nổi lòng dồn nén của bản thân bấy lâu nay. Nó nhớ như in lời mà bà cứ nhắc đi nhắc lại:


XtGem Forum catalog