
dựa vào một bờ vai mà sao thật khó. Không nói ra được tình cảm của
mình cũng khổ mà nói ra rồi thì liệu có được chấp nhận không?
Chấm dứt lo lắng, chiều
hôm ấy lại đợi cả trường về, Hạ Vũ chạy lên lớp A1 viết một dòng thật to lên bảng:
“Việt ơi cố lên! WE WILL WON”. Không dừng lại ở đấy, Hạ Vũ lấy bút xóa viết chi
chít lên bàn chỗ Việt ngồi ba chữ “I love you”. Không biết sau đêm nay, ngày
mai Việt sẽ đối xử với Hạ Vũ như thế nào khi mà biết rõ người con gái thầm
thương trộm nhớ cậu ta chính là Hạ Vũ.
* * *
Vừa
vào đến lớp Hạ Vũ đã nghe tiếng xì xầm bàn tán bên tai.
“Hình
như Hạ Vũ lớp mình viết thư cho Việt lớp A1 đấy, thế nào tao cứ tưởng nó thích
Trung bên A5 chứ.”
“Thật
là giấu giỏi ghê, mới quen nhau mà đã thích nhau rồi.”
“Nghe
nói Việt kiêu lắm, lại đẹp trai như thế sao thích Hạ Vũ được.”
…
Hạ
Vũ choáng váng, ở cái trường học này tin tức cũng được cập nhật nhanh thật. Hạ
Vũ không thể tin Việt lại đi nói với mọi người những chuyện riêng tư như thế. Hạ
Vũ đau lòng hỏi Phượng:
“Chẳng
lẽ Việt xem thường tình cảm của tao đối với cậu ta như thế sao? Tao đã làm sai
điều gì?”
“Tao
không rõ nữa. Hay mày thử hỏi Thiên xem.” Phượng gợi ý.
Đi
học về Hạ Vũ đang định bấm máy gọi cho Thiên thì có chuông điện thoại reo, là
giọng con trai:
“Dạ,
cho cháu gặp bạn Hạ Vũ.”
“Hạ
Vũ đây. Ai đấy?”
“Ôi,
không nhận ra giọng bà. Tôi là Thiên đây. Chuyện bà trả tôi cái hột xoài làm
tôi ấn tượng đấy, chắc tôi phải đem đi trồng xem có mọc lên được cái cây xanh tốt
không.”
Cảm
thấy chút bỡn cợt trong giọng điệu của Thiên, Hạ Vũ kích động làm một tràng:
“Ông
đừng có giả bộ nữa, ông là bạn thân của Việt, ông biết hết mọi chuyện, ông gọi
cho tôi làm gì. Các người định cười nhạo tôi, kể chuyện tôi thích Việt cho cả
trường thì có lợi gì chứ. Đừng tưởng tôi dễ bị bắt nạt!”
“Hạ
Vũ!” Giọng Thiên đột ngột lo lắng: “Không phải như vậy đâu. Chuyện bà gửi thư
hôm qua có một bạn nhìn thấy nên mới kể với nhiều người như vậy. Việt, cậu ta
không có nói gì cả, tôi hỏi Việt còn chối đấy! Chỉ là tôi quan tâm đôi chút nên
biết thôi.”
“Ông
quan tâm tới chuyện của tôi làm gì? Lo mà quan tâm đến bạn ông đi”
“Nhưng
tôi cũng muốn chúng ta là bạn.” Thiên trả lời.
*
* *
Chiều hôm ấy tập trung
đội tuyển buổi cuối để thầy cô dặn dò, Việt đã lẩn tránh Hạ Vũ mọi nơi, mọi
lúc. Thấy Hạ Vũ ở đâu là Việt tránh ở đó. Lúc Việt ở tầng hai, Hạ Vũ đi lên thì
Việt đã lên tầng ba, Hạ Vũ trèo được lên tầng ba thì Việt đã xuống tầng một. Cứ
như một trò chơi trốn tìm, rõ ràng người đi tìm đã tìm thấy người kia nhưng
không thể nào bắt giữ được. Hạ Vũ cứ chạy vòng quanh đuổi theo Việt như vậy cho
đến khi mệt mỏi, con bé ngồi gục xuống chân cầu thang tầng một ôm mặt thút
thít.
Tối học Tiếng Anh ở nhà
cô Hoa, Hạ Vũ dò hỏi An có biết về những lời đồn và về thái độ của Việt khi
nhìn thấy dòng chữ trên bảng và trên bàn như thế nào. An trả lời tự nhiên:
“Mấy chữ bút xóa viết
trên bàn Việt dùng giấy ráp đánh sạch. Cậu ta kiêu lắm, cũng không phải chỉ có
Vũ viết thư cho Việt đâu, lớp An đầy người thích Việt. Công khai nhất là Linh,
học cùng bọn mình đến năm lớp tám bị chuyển sang A4, năm lớp chín bạn ấy khóc hết
nước mắt đòi mẹ xin chuyển về A1 để được học cùng Việt. Cậu ta ghét bị gán
ghép, ghét bị đùa cợt. Trong lớp có người trêu Việt là chú rể, Linh là cô dâu,
thế là Việt đứng lên hét lớn: ‘Con Linh là một con điên’. Đấy, Hạ Vũ thấy có
đáng sợ không hả?”
Vừa buồn cười vừa đau
lòng, Hạ Vũ lơ mơ hiểu rằng, có lẽ Việt bị nhiều người viết thư, theo đuổi, nói
thích mình quá nên cậu ta thường có thái độ lạnh lùng, cao ngạo và khó chịu như
thế. Hạ Vũ cũng chỉ một trong số những người thầm mến Việt thôi ư? Lời của An lại
vang lên:
“Việt nói là cậu ta có
bạn gái rồi, bạn gái đấy học trường khác, xinh và hiền lắm.”
Mắt Hạ Vũ đỏ hoe, hèn
gì mà Việt không đáp lại Hạ Vũ một dấu hiệu nào cả. Tối hôm đấy Hạ Vũ đã ngồi
trên sân thượng với Hạnh rất lâu, sương đêm phủ xuống người lạnh buốt. Tình cảm
suốt hơn ba năm, Hạ Vũ cứ nghĩ rằng sẽ được đáp lại, thế mà đến tư cách bị từ
chối Hạ Vũ cũng không có. Chắc lúc trưa Thiên không nói sự thật vì sợ Hạ Vũ buồn.
Hạ Vũ lại ước giá như cứ để mọi tình cảm trong lòng, đừng thổ lộ, phơi bày ra
thì tốt biết mấy. Giá như Hạ Vũ đủ can đảm để chôn chặt mọi chuyện. Khi Hạ Vũ
xuống giường đi ngủ, cái lạnh đã ngấm vào da thịt và tối hôm đấy con bé hắt xì
hơi liên tục.
Thích là gì? Yêu là gì?
Tại sao lại đau như vậy chứ. Toàn thân Hạ Vũ đau rã rời, trái tim nhỏ bé cứ như
bị ai đó xẻ ra thành những mảnh nhỏ, đầu óc trống rỗng. Kết quả là ở cuộc thi
sáng hôm sau, Hạ Vũ đã không tập trung trả lời được tốt các câu hỏi mà giám khảo
đặt ra. Trường của Hạ Vũ thua trong sự tiếc nuối của các thầy cô giáo và các
thành viên trong đội. Hạ Vũ khóc vì cảm thấy có lỗi với mọi người.
Chợt có tiếng bước chân
đi lại gần, vì đan