Snack's 1967
Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326011

Bình chọn: 9.00/10/601 lượt.

ư cái tên thối tha kia vậy!

Tại sao
trốn tôi? Tại sao không cho tôi lời giải thích? Cậu chắc chắn không phải như vậy mà, nhưng sao lại không đi ra giải thích rõ ràng với tôi? Đồ
không có nhân tính! Tôi coi cậu là bạn, lo lắng cho cậu như vậy mà cậu
lại bỏ đi không một lời. Đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không tôi sẽ cắn
chết cậu. CẮN CHẾT ĐẤY CÓ BIẾT KHÔNG?!

- Lí Thảo Ngân!

Tôi vội vàng ngẩng lên, dụi mắt thật nhanh để nhìn.

Đứng trước tôi không phải là người tôi đang tìm kiếm, điều đó khiến hy vọng vừa rấy lên trong lòng tôi dập tắt hoàn toàn.

- Về nhà thôi._Anh Kiệt cúi người xuống, bọc tôi vào tấm chăn mỏng anh ấy mang theo, rồi ôm tôi đang ngồi sụp trên mặt đất lên, bước về hướng đi
xa nhà nghỉ kia.

- Cậu ấy đi rồi…_Tôi úp mặt vào ngực anh trai, run rẩy thì thầm như đang nói với chỉnh bản thân mình.

- Có lẽ nó không muốn mày gặp nguy hiểm. Thế giới của nó giờ khác rồi.
Nơi đó không thích hợp với một đứa như mày. Nghe lời anh, quên nó đi,
trở về cuộc sống vốn là của mày, như thế sẽ tốt cho tất cả, cho mày, và
cho cả nó.

Tôi cắn răng, nhắm chặt mắt, những ngón tay nắm vào
nhau nổi cả khớp xương trắng, dù không muốn nghe nhưng những lời của anh trai vẫn lọt vào đầu.

Quên con người ấy ư? Chúng tôi là bạn đã 8 năm rồi, 8 năm ấy nói dài không dài, mà ngắn cũng không ngắn. Tình cảm
tôi dành cho hắn, từ lâu đã chẳng còn đơn thuần là bạn bè bình thường
nữa. Hắn bước vào cuộc đời tôi, từ một người xa lạ trở thành bạn thân
thiết, còn biến thân thành tất cả những gì tôi cần đến. Khi tôi buồn
phiền, hắn sẽ đưa tôi đến nơi yên tĩnh, ngồi đó cả buổi chỉ để nghe tôi
nói hay gào khóc. Khi tôi muốn mua đồ ăn ngon mà không có tiền, không
cần tôi nói ra hắn cũng mua về cho tôi ăn. Khi tôi bị bắt nạt, hắn sẽ
khiến cho kẻ đó sống không bằng chết. Khi tôi làm những chuyện dở hơi,
hắn không hề ngăn cản, còn trở thành đồng minh của tôi, cùng nhau quậy
phá…

“Nguyễn Hoàng Bách, tôi hận cậu, cả đời này sẽ mãi hận cậu!”

- Tỉnh rồi à?

Tôi vừa mở mắt ra, đã bị người trước mặt làm cho kinh ngạc.

- Chị Hân? Sao chị ở đây?_Tôi vừa hỏi vừa chống tay ngồi dậy, nhưng không hiểu sao cả người như bị rút hết sức lực, ngã lại vị trí cũ, khăn mặt
trên trán tuột xuống nệm, mà cổ họng thì đau rát.

- Anh mày gọi
chị tới._Chị Hân cầm theo cốc nước đi lại gần giường, đặt cốc nước lên
bàn, nhặt khăn mặt bỏ lại chậu nước bên cạnh rồi ngồi xuống đỡ tôi lên.

- Hì.._Tôi giống như đứa mất trí nhìn chị ấy, nhe răng cười._Vậy mẹ em biết chuyện hai người chưa?

- Chưa. Mọi người còn bận lo cho mày, ai mà rảnh dỗi quan tâm chuyện khác.

Gần đây công việc của bố mẹ và anh tôi đều rất bận, sắp cuối năm rồi mà. Có lẽ không thể xin nghỉ, lại lo lắng cho tôi nên anh tôi mới nhờ chị Hân.

- Uống nước đi, rồi có muốn ăn gì thì nói với chị để chị nấu.

Tôi đón cốc nước từ chị ấy, nhấp một chút cho bớt khô họng, tự sờ trán mình một chút. Thì ra tôi bị sốt, hèn gì từ lúc anh Kiệt bế tôi, tôi liền
ngủ tới tận bây giờ.

- Em ngủ bao lâu rồi chị?

- Không nhiều lắm, một ngày một đêm.

Thế là tôi bở lỡ tiệc khao của chị Ngọc rồi à? Thật là uổng phí quá!

- Nay chị không phải đi học sao?_Tôi hỏi xong, lại uống thêm 1 ngụm nước.

- Có, nhưng nay toàn tiết của người dễ tính, nhờ điểm danh hộ rồi._Chị
Hân đón cốc nước trong tay tôi, để lại bàn rồi đỡ tôi nằm xuống._Mày làm mọi người sợ chết khiếp, chị Ngọc nghe vậy cũng hoãn tiệc khao luôn
rồi.

He, he, vẫn chưa bỏ lỡ sao? Thật là quá tuyệt! Chị Ngọc đúng là sáng suốt. Ý mà tôi quên mất một chuyện, phải hỏi ngay mới được.

- Chị Hân.

- Gì? Chị không biết mày ốm mà còn có thể nói nhiều vậy đấy.

- Kể em nghe hôm trước hai người đã làm gì đi. Em còn chưa được biết.

- Có gì mà kể, chẳng hay ho gì đâu._Chị ấy điều chỉnh tư thế nằm cho tôi, kéo kéo chăn, trả lời qua loa.

Chuẩn bị chuồn đây mà! Tôi quen chị ấy lâu như vậy, lí nào không biết chị ấy muốn làm gì chứ.

- Chị Hân, em đang là “bệnh nhân” đấy, chị chịu trách nhiệm chăm sóc thì
phải đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bệnh nhân chứ._Tôi nói còn cố ý nhấn
mạnh từ bệnh nhân, nhìn chị ấy bằng ánh mắt cún con để tăng hiệu quả
thuyết phục.

Chị ấy lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống bắt đầu kể chuyện. Tôi ôm chăn, nghiêng người nhìn chị ấy, giỏng tay nghe.

Theo lời kể của chị Hân thì hai người ăn tối xong rồi đi xem phim. Anh tôi
rất chu đáo, không những đưa đón chị ấy, tặng hoa cho chị ấy, mua vé xem phim hàng ghế đầu, phục vụ đồ ăn nước uống đầy đủ, mà khi ra khỏi rạp
còn cố ý ôm vai kéo chị ấy sát vào mình để không bị va phải, sau đó hai
người nắm tay đi dạo. Ối cha mẹ ơi, trước đây tôi không biết anh tôi
cũng lãng mạn vậy đấy!

- Còn vấn đề quan trọng?_Cái phần gay cấn nhất lại chưa thấy chị ấy đề cập đến là sao?

- Vấn đề gì?_Ôi ôi lảng chuyện kìa! Chị ấy mà không hiểu tôi muốn nói