
ày xảy ra quá nhiềuchuyện đối với nó, nó cảm thấy thật mệt mỏi, Có lẽ đó chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi, chỉ là một sự rung động không
là gì.Hiện tại, nó không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
Dừng lại trước ngôi biệt thự lần trước nó đã đến, nó ngước mắt lên nhìn
một lần nữa. Mặc dù lần thứ hai nó đến đây nhưng ở hai lần là hai trạng
thái khác nhau, hai cảm xúc khác nhau. Lần này nó sẽ ở đây ư ? Nó chả là gì cả, tại sao nó lại được ở một nơi như thế này ? Mãi thả theo những
dòng suy nghĩ, chợt hắn lên tiếng :
- Vào nhà đi chứ ! Đứng đấy làm gì vậy ?
- Ừh !
- Để tôi dắt cô lên phòng Cái phòng lúc cô xỉn đã ở đấy ! Giờ nó là phòng của cô.
Theo hắn vào nhà, qua dãy hành lang dài rồi lại lên một tầng lầu, dừng lại trước cửa một căn phòng :
- Cô cứ dùng phòng này, phòng của tôi ở phía đối diện. Có gì cần thì cô cứ gọi.
Mở cửa, nó vào phòng, hắn cũng vác hành lý của nó vào. Bổng dưng nó
ngồi phịch xuống đất và khóc. Hắn đứng đấy vô cùng ngỡ ngàng khi thấy nó khóc.
- Sao vậy ? Sao tự nhiên khóc vầy trời ?
- Hix..Huuuuuuuuuuu.
Nó càng òa lên trong sự tức tối, vì chính nó cũng không hiểu tại sao
mình khóc Vì đau khổ ư ? Vì tủi than ư ? Có lẽ như thế vì nó không được
như bao người khác, được sống hạnh phúc với gia đình của mình.
Thấy nó ngồi đấy trong nước mắt hắn chỉ đứng đấy lặng lẽ nhìn và khuất bóng
sau cánh cửa. Nhìn nó khóc hắn cũng cảm thấy không vui nhưng hắn không
biết phải làm gì cả. Hắn bước xuống rót cho nó một ly nước ấm, khi tiến
đến phòng của nó thì thấy hai mắt nó đã khép lại, nó ngủ từ khi nào
không biết. Chắc nó mệt lắm.
Hắn nhẹ nhàng bước đến và thấy nó thực sự đã ngủ say, nó ngồi tựa đầu vào giường mà ngủ, ôm trong lòng tấm
hình nó chụp với gia đình thật hạnh phúc. Bỗng hắn cảm thấy xót xa và có cái gì đó cay cay ở phía sống mũi. Quay sang gặp cái vali đã mở khóa
kéo, nhìn vào có một quyển sổ. Hắn nhẹ nhàng kéo cuốn sổ ra và mở xem.
Chỉ nhìn sơ thôi cũng biết đây là một quyển nhật ký và hắn không biết
mình có nên đọc hay không, nhưng vì hắn thật sự muốn biết nó là một
người như thế nào nên :
Quyển nhật kí được mở ra :
"
- Ngày 3/3 : hôm nay là sinh nhật lần thứ 8 của mình., mình vui quá,
ba mẹ mua cho mình một con gấu bông thật là to, một người bạn mới của
mình nè. Cám ơn baba và mami nhiều lắm con yêu baba và mami nhiều
- Ngày 3/4 : Ba mẹ đâu rồi ? Ba mẹ đã bỏ con đi rồi ? Còn con một mình thật bơ vơ, cô độc quá .
.
- Ngày 10/4 : Dì nhận nuôi mình nhưng mình biết bà ta đang suy nghĩ cái gì .. chả qua bà ta muốn kiếm chát chút đỉnh trong cái gia sản của ba
mẹ mình.. một con người toan tính và hiểm độc
..
- Ngày 15/4 : qua những gì dì nói lại thì mình chỉ biết bà ta không hưởng được gì Tập đoàn A.T do ba mình gày dựng nên vất và đã bị người khác chiếm đoạt, xã hội thật kinh khủng. Khi ba mình còn thì ai củng tôn sùng, nể nang
nhưng khi ông qua đời không bao lâu thì họ lại tìm cách chiếm đoạt nó
thật đáng sợ.
.
- Ngày/ tháng : sống với dì thật kinh khủng,
bà ta đối xử với mình như đối xử với một con ở trong nhà. Nhưng mình
không thể làm được gì. Chỉ biết im lặng và chịu đựng. Hoàn cảnh đã rèn
luyện mình, buộc mình phải mạnh mẽ để chiến đấu với nó.
..
-
Ngày/ tháng : Trong quá khứ, mình có một cậu bạn rất dễ thương và hiền
lành, cậu ấy rất thường đến nhà mình chơi, cho mình rất nhiều bánh kẹo,
nhưng không hiểu tại sao từ khi cha mẹ mình qua đời thì cậu ấy lại ít
xuất hiện và dường như không đến chơi với mình nữa.Mình buồn lắm
"
Mãi miết đọc, hắn thật không ngờ con bé này lại là đại tiểu thư của
A.T, con gaí duy nhất của ông bà chủ tịch nhưng giờ nó ra nông nỗi này
hắn thấy xót cho nó quá. Chuyện của nó khiến hắn phải nhớ lại :
-
Lúc trước mình cũng có quen một cô bé, nghe ba mẹ nói người con gái ấy
là vị hôn thê của hắn trong tương lai. Cô ấy cũng là tiểu thư của một
tập đoàn nhưng khi tập đoàn ấy sụp đổ thì mình và cô bé ấy không được
phép gặp nhau nữa và rồi họ lại gán ép cho mình một vị hôn thê khác
Những người có địa vị và quyền lực thật đáng sợ.
Hắn đứng đấy lép
bép lằm bằm mãi mà không biết mình đã lật đến cuối trang nhật ký, chợt
có một tờ giấy rơi ra, một quyển sổ tiết kiệm, mở ra xem thì :
- Trời ? 30 tỷ VND
Hắn giật bắn người . 30 tỷ. con số 30 tỷ đối với hắn cũng không có gì
đáng ngạc nhiên vì gia tài hiện giờ của nhà hắn cao ngất ngưỡng. con số
không lồ hơn hắn cũng đã gặp. Hắn giật mình chỉ vì hắn biết khi ông bà
chủ tịch qua đời để riêng lại cho nó một khoảng tiền khổng lồ thế này (
đối với một người bình thường thì số tiền đó quá sức tượng tượng ), 30
tỷ nó có thể mua hẳn cho mình một căn biệt thự, xe cộ, kể cả điện thoại
nhưng tại sao nó lại sống như thế, số tiền 30 tỷ nó chưa hề động đến một xu. Nó đi học thì lại đi bộ, ăn mặc thì sơ sài, qua loa, lại không xài
điện thoại. Hắn tu