Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324795

Bình chọn: 8.00/10/479 lượt.

ng việc thì đã hết giờ làm việc, Từ Vĩ Kính
có một cuộc họp gấp, một mình cô đi vào thang máy về nhà.

Thang máy xuống được hai tầng thì dừng lại, cửa mở ra, sau đó người bước vào
không phải ai khác, mà là nhân vật chính trong cơn ác mộng của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Thư Hoán cứng đờ người. Từ Vĩ Trạch vẫn cười và gật đầu
trước, xem như chào hỏi, Thư Hoán cũng gượng đáp lại bằng một vẻ mặt
miễn cưỡng có thể xem là mỉm cười. Hai người đều không nói gì, chỉ đứng
mỗi người một góc trong thang máy.

Thang máy xuống được mấy tầng thì bỗng nhiên bản hiển thị điện tử ngừng lại.
Hai người đều không chú ý đến, mấy giây sau cửa vẫn không tự động mở ra.

Lại mấy chục giây sau, thang máy lặng phắc, Thư Hoán hiểu ra, bất giác dựa
sát lưng vào vách thang máy: “Thang máy...bị...bị hỏng sao?”.

Từ Vĩ Trạch cũng đặt tay lên cửa, mở thử để chắc chắn là không mở được,
rồi bấm vào nút báo động, sau đó quay lại nói: “Đừng lo, không sao đâu,
sẽ có người đến sửa nhanh thôi”.

Đó là lần trò chuyện đầu tiên của họ trong quãng thời gian này. Có Từ Vĩ Trạch ở đây, Thư Hoán cũng không thấy sợ hãi nhiều nữa.

Sự ngượng ngùng từ lúc anh bước vào thang máy dần phai nhạt nhưng họ vẫn
không biết nhưng họ vẫn không biết nên nói gì và ai nói thì sẽ thích hợp hơn.

Hai người vẫn đứng cách xa nhau một khoảng, sau đó Từ Vĩ Trạch lên tiếng trước: “Xin lỗi, Gấu Hoán”.

“...”

“Anh biết chuyện đó không thể cứ nói xin lỗi là có thể tha thứ. Nếu có thể, anh hy vọng anh em hãy để anh bù đắp cho em.”

Thư Hoán lắc đầu, cô rất hối hận về sự mất bình tĩnh hôm đó của mình. Thực
sự không nên, cô đã nói sẽ tha thứ cho anh nhưng lại lôi chuyện cũ ra,
rõ ràng là lằng nhằng.

Chắc vì cô thích anh nên mới không thể nào cười phóng khoáng cho qua, không
thể đối mặt với sự thật bi thảm rằng anh đối với cô chỉ là một phút
“bồng bột”.

Nghĩ đến chuyện bản thân đã thích Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán như bị sét đánh giữa trời quang, trong tích tắc mọi thứ đều xám xịt.

Suy nghĩ đó còn khiến cô tuyệt vọng hơn gấp chục lần so với việc không thể ở cạch Từ Vĩ Kính, nhất thời Thư Hoán chỉ biết lùi vào một góc thật xa,
quay lưng lại với anh.

Sau đó cô nghe Từ Vĩ Trạch hạ giọng: “Em đừng lo, anh sẽ không làm gì em đâu”.

“Em...em đâu có lo lắng.”

Cô cũng hiểu rất rõ, tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng trong chuyện tình cảm anh rất rõ ràng, kết thúc mối tình này rồi mới bắt đầu một mối tình khác, không có kiểu bắt cá hai tay. Chỉ cần vẫn còn đang yêu nhau
thì dù bất kỳ tình huống gì, anh tuyệt đối sẽ không ra tay với người
khác.

Thư Hoán ngồi xuống một lúc, thang máy vẫn không nhúc nhích. Sự thật rằng
Từ Vĩ Trạch đang đứng phí sau không những không khiến cô yên tâm, ngược
lại càng làm cô hoảng loạn, rối bời hơn.

Cô dần dần cảm thấy da đầu giật giật đau nhói. Cơn đau lâu rồi không thấy, đau như bị đinh đóng vào đầu, lại quay về. Thư Hoán biết đó là do tâm
trạng quá căng thẳng mới dẫn đến đau nửa đầu như thế, nhưng dù gì đi nữa cũng không thể thả lỏng được, chỉ có thể ôm đầu nhăn nhó.

“Gấu Hoán?” Từ Vĩ Trạch đặt tay lên vai cô rồi nhanh chóng rụt lại, giữ một khoảng cách nhất định, anh hỏi: “Em không sao chứ?”.

Trước kia anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiếp xúc cơ thể, còn bây giờ lại rất dè dặt.

Có lẽ anh rất thích người bạn gái hiện tại.

Thư Hoán đáp nhỏ, “Không sao”, rồi áp mặt vào vách thang máy, lặng lẽ ngồi trong góc. Cô cũng phải chủ động trách né anh.

Trong im lặng, Thư Hoán đang cố gắng giáo huấn bản thân, cô không thể thích Từ Vĩ Trạch, nhất định là ảo giác.

Cô và anh xưa nay là bạn bè thân thuộc như người trong gia đình, vượt cả
giới tính, hai người đối với nhau mà nói, chắc chắn thuộc dạng “không
thể ăn được”.

Còn nguyên nhân tâm trạng cô khó hồi phục thì chắc vì chuyện đêm đó là lần
đầu tiên trong đời, chưa biết chừng cũng là lần cuối cùng, mà lại phát
sinh trong tình huống ấy, nên cô chắc chắn sẽ ghi nhớ. Nhất định là
không có nguyên nhân nào khác ngoài nó rồi.

Còn về Từ Vĩ Trạch, chưa biết chừng anh đã có không một ngàn lần thì cũng
tám trăm lần làm chuyện đó, sao có ấn tượng với cô cơ chứ.

Tập trung tinh thần tự giải thích cho mình xong, thang máy bỗng lắc mạnh.
Thư Hoán chưa kịp phản ứng thì cảm giác chao đảo do thang máy rơi nhanh
xuống khiến cô hét lên một tiếng.

Trong khoảng khắc đó Từ Vĩ Trạch đã ôm lấy cô.

Thang máy rơi xuống khoảng một, hai giây rồi sau đó dừng lại. Thư Hoán vẫn
chưa hoàn hồn, chỉ nắm chặt lấy ngực áo người ấy, không nói nổi câu nào.

“Đừng sợ.” Đầu cô được anh xoa nhẹ, “Có anh đây, không sao đâu”.

Thư Hoán nằm trong vòng tay anh, hơi run lên, cô sợ đến nỗi suýt chút nữa thì khóc thét lên.

Nhưng cánh tay Từ Vĩ Trạch ấm áp mạnh mẽ, lồng ngực rắn chắc đáng để dựa vào, cô còn nghe thấy tiếng nhịp tim của anh khiến mình yên tâm, ổn định
lại.

Tuy biết rằng


Ring ring