
hi cuộc vui cạn hứng thì đã về khuya. Tiệc cũng tàn, mọi người ôm nhau từ biệt, sau đó ai nấy ra về.
Từ Vĩ Trạch mở cửa xe, cười nói với cô: "Anh tiện đường qua đây, nhớ mọi
người tụ tập chỗ này nên nán lại một chút để đưa em về nhà”.
"..."
"Họp mặt bạn cũ thế nào? Vui không?"
Màu đỏ trên khuôn mặt Thư Hoán chưa tan, một lúc sau cô mới nói: “Mọi người đều khen anh".
"Ủa?" Từ Vĩ Trạch hơi bất ngờ, " Khen anh cái gì? Anh có cùng lớp với các em đâu".
"Hi! Từ Vĩ Trạch!"
Hai người cũng nhìn về phía tiếng cười nói phát ra. Cô gái xinh đẹp đang
chuểnh choáng say kia là một trong những cô bạn gái cũ của anh, vô cùng
xinh đẹp, tính cách rất nồng nhiệt, bạo dạn, hồi học đại học cô là nữ
hoàng quán bar. Thư Hoán thậm chí còn nhớ quá trình quen nhau oanh liệt
của họ hồi đó.
Người đẹp tiến đến, mắt mơ màng nhìn anh, cười: "Đúng là anh thật, anh vẫn đẹp trai như xưa"\'.
Từ Vĩ Trạch cũng cười: “Em cũng vẫn xinh đẹp. Mấy năm rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?"
"Rất khỏe, em đã kết hôn rồi, chồng em rất yêu em"
"Chúc mừng."
"Nhưng nói thật là em vẫn không thể quên được anh. Em có rất nhiều bạn trai
nhưng trên giường thì chẳng có ai bằng anh. Anh đúng là người đàn ông
tuyệt vời nhất mà em từng trải nghiệm."
Từ Vĩ Trạch vô cùng ngượng ngùng trước lời khen lộ liễu này, anh nhìn Thư
Hoán rồi nhìn cô ta, đành nói: “Em say rồi, gọi xe về với bạn đi. Bọn
anh đi đây, sau này liên lạc".
"Ừ, lát chồng em đến đón." Người đẹp nhìn họ, lại nói: "Ủa, đúng rồi, hai người là bạn sao? Woa, tình bạn lâu bền thật..."
Từ Vĩ Trạch nói: "Thực ra bọn anh đã..."
Thư Hoán điên cuồng hét lên: “Anh câm miệng!"
Từ Vĩ Trạch im lặng, nhìn cô.
Thư Hoán không nhìn anh, chỉ nói với bạn: "Xin lỗi mình về trước, tạm biệt”, rồi quay người vội vã bỏ đi.
Thư Hoán loạng choạng trên đôi giày cao gót một quãng đường khá dài, Từ Vĩ Trạch theo sát cô, không nói câu nào.
Tuy đã kìm nén hết mức nhưng nước mắt cô vẫn trào ra. Cô vẫn không thể tha
thứ cho sự hời hợt của anh với cô, căn bản cô không thể quên một cách
nhẹ nhõm như anh, cô không cách nào không để tâm đến chuyện đó.
"Gấu Hoán..."
"...."
"Gấu Hoán, em về với anh đi, có gì cần nói thì lên xe..."
Anh vừa chạm vào cánh tay cô, Thư Hoán đã hất mạnh ra như phải bỏng, sau đó đập anh bằng túi xách của mình: "Tại sao đối xử với tôi như thế? Tại
sao?!"
"Gấu Hoán..."
"Tại sao anh lại biến tôi thành một trong số họ? Có mấy người đó rồi, chẳng
lẽ anh còn chưa đủ oai phong hay sao? Tại sao lại biến tôi..."
"Gấu Hoán, am nghe anh nói..."
"Tôi ghét anh nhất, anh đi chết đi!"
Từ Vĩ Trạch vẫn giữ lấy cô: "Gấu Hoán... ".
Cảm xúc chán ghét chính bản thân mình của Thư Hoán đã đạt đến đỉnh điểm trong mấy ngày qua.
Cô chưa bao giờ ghét bản thân mình như bây giờ, cũng không dám tưởng tượng rằng mình lại nói những lời đó với Từ Vĩ Trạch. Trước giờ cô rất quan
tâm đến tâm trạng của anh, cho dù lúc tức giận nhất cũng chỉ mắng anh
một từ lặp đi lặp lại là “đồ khốn”. Cô không biết chính mình đã xảy ra
chuyện gì, sao lại trở nên mất kiểm soát và căm phẫn đến thế, chẳng lẽ
là do men rượu?
Tình sử của Từ Vĩ Trạch đâu phải cô biết mới lần đầu đâu, huống hồ anh dù
phong lưu đến mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô không có tư
cách gì để sỉ nhục mắng mỏ anh như thế.
Nhưng xin lỗi Từ Vĩ Trạch thì Thư Hoán vẫn không làm. Nói lời xin lỗi không
khó, với tính khí dễ chịu của anh, có lẽ sẽ tha thứ cho cô ngay. Nhưng
sau này họ sẽ ra sao?
Chỉ cần tâm trạng kỳ cục đó của cô chưa biến mất hẳn, chưa làm rõ tật xấu
đó rút cuộc là từ đâu mà ra thì chưa biết chừng đến lúc nào đó, cô lại
mất bình tĩnh, nói những lời tổn thương hơn với Từ Vĩ Trạch.
Lúc đó cô không thể làm bạn với Từ Vĩ Trạch suôn sẻ được nữa. T_T
Chuyện hợp tác với công ty của nhà họ Từ, sau khi cô trở về thành phố T vẫn
tiếp tục. Vì công việc hiếm có này, Thư Hoán cứ ôm một đống tài liệu lớn nhỏ chạy đến Từ thị.
Bây giờ cô đã có thể đối mặt với Từ Vĩ Kính bằng tâm trạng thoải mái và
sáng suốt rồi. Từ Vĩ Kính vẫn rất tốt, sự ngưỡng mộ rụt rè của cô dành
cho anh mãi mãi không thay đổi, giống như đối với Đoạn Kỳ Nhã, cô đặt
anh ở vị trí cao nhất, không cho phép mình chạm tới.
Chỉ có điều trong sự ngưỡng mộ đó, tình cảm khiến cô đau lòng khổ sở, dằn vặt mất ngủ nay đã biến mất.
Một ví dụ ngược lại với tình cảm đẹp đẽ đó chính là Từ Vĩ Trạch. Hễ nhớ đến cái tên ấy là Thư Hoán lại thấy mây mù vân vũ trên đầu, nặng nề đến mức vai cô như muốn trĩu xuống.
Mấy hôm nay ngày nào cô cũng mơ thấy ác mộng liên quan đến Từ Vĩ Trạch. Lúc thì anh cười khẩy bỏ đi, lúc thì cô ngã lăn xuống cầu thang trước mặt
Từ Vĩ Trạch.
Cũng may cô không gặp Tử Vĩ Trạch, dù sao giấc mơ tệ hại đến mấy cũng chỉ là giấc mơ.
Hôm đó Thư Hoán bàn bạc xong cô