The Soda Pop
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324172

Bình chọn: 8.5.00/10/417 lượt.

mặt mình là kẻ giả mạo: “Nếu em nhớ không nhầm thì ăn mặc bó sát thế này mới là sở thích của anh mà? Chính
anh bảo em ăn mặc cho đẹp nhất, mặt không đẹp thì có thân hình bù đắp
lại là danh ngôn của anh.”

Nếu không thì ai muốn mặc bộ quần áo mà lúc ăn tối cũng không dám uống nước làm gì.

Từ Vĩ Trạch vẫn kiên quyết giữ áo vest của anh trên người cô, lẩm bẩm: “Nhưng, anh của anh là người rất bảo thủ…”

“… = = Bảo thủ mấy thì chắc cũng nhìn thấy áo bó sát và hở lưng chứ nhỉ?”

Từ Vĩ Trạch cau mày như đang ngứa ngáy khó chịu, nói với vẻ khổ sở: “Anh nghĩ em nên thay bộ khác thì hơn…”

Thư Hoán sắp nổi cáu, cúi xuống cởi đôi giày khó chịu ra, đi chân trần về nhà: “Từ Vĩ Trạch, phiền anh tìm cao minh khác đi.”

Anh chàng đưa tay kéo cô lại: “Này này, em đừng thế chứ. Anh muốn tốt cho
em mà, em chưa gả cho ai, đừng tùy tiện cho người khác nhìn thế chứ, rất thua thiệt… Được rồi được rồi, anh không nói nữa, bộ này thì bộ này,
hôm nay em to nhất, em thích thế nào cũng được.”

Sau đó mở cửa xe cho cô, thấy cô hơi cúi xuống để vào trong, anh lại nói: “Anh cảnh cáo em, lát nữa không cho em cúi người!”

Hai người đến nhà hàng đã đặt sẵn, ông anh nghiêm khắc của Từ gia vẫn chưa
đến, cảm giác phải chờ đợi lại khiến Thư Hoàn càng căng thẳng hơn.

Từ Vĩ Trạch kéo ghế giúp cô, hai người lần lượt ngồi vào, Từ Vĩ Trạch nhìn cô từ trên cao xuống, lại bảo: “Em có chắc em không cần áo khoác?”

Đập tờ thực đơn vào người Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán hỏi: “Anh của anh… là người thế nào?”

“Anh ấy à, là một người anh tốt, vô cùng thương anh. Chỉ có điều,” Từ Vĩ
Trạch mở thực đơn, tỏ vẻ khổ sở, “Trong vấn đề truyền thống nào đó thì
anh ấy rất cố chấp.”

Vừa nói xong đã nghe văng vẳng tiếng bước chân của một người đàn ông. Chỉ
là tiếng ma sát rất nhỏ của đôi giày chạm vào thảm, nhưng lại khiến
người ta có cảm giác căng thẳng, Thư Hoán không hiểu vì sao lại thấy hơi hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại.

Bóng dáng cao lớn vòng từ sau lưng cô đến trước mặt rồi ngồi xuống.

Anh vừa ngồi xuống, trong khoảng cách khoảng mười centimet, Thư Hoán chỉ
cảm thấy gò má cô bỗng căng cứng, nhất thời không dám ngước mắt lên nhìn thẳng người mới đến.

Cô không phải người hay xấu hổ, thế nhưng đối phương chưa nói câu nào mà
chỉ là không khí do người ấy tạo ra cũng đủ khiến tim cô đập thình
thịch.

“Anh, đây là Thư Hoán, bạn gái hiện tại của em. Hoán Hoán, đây là anh trai anh, Từ Vĩ Kính.”

“Chào cô.” Giọng rất lạnh, cũng rất trầm, không có cảm xúc đặc biệt, nhưng nghe lại có cảm giác xa cách lạ lùng.

Sau đó, cuối cùng cô cũng ngẩng lên. Người đàn ông đang ngồi đối diện cũng đang lặng lẽ nhìn cô.

Người đàn ông từ tóc tai đến cổ áo và ống tay áo đều rất chỉn chu, không hề có chút cẩu thả, bừa bãi nào.

Hai anh em đều có làn da trắng, Từ Vĩ Trạch trắng trẻo và có chút thư sinh, ít nhiều có vẻ đáng yêu dịu dàng; còn Từ Vĩ Kính tuy trắng nhưng không
ảnh hưởng đến chất đàn ông của anh, ngược lại khi anh không vui, hàng
lông mày hơi nhăn lại, nổi bật vẻ cao ngạo không thể xâm phạm, càng
khiến gương mặt anh lạnh lùng hơn.

Trên gương mặt mà mỗi chi tiết đều đạt đúng tiêu chuẩn cao nhất ấy, không hề có nụ cười.

Thư Hoán bỗng có cảm giác váng vất.

“… Chào anh.”

Nghe lời đáp, người đàn ông “ừ” một tiếng, đặt tay lên bàn, những ngón tay
thon dài mạnh mẽ đan vào nhau, hơi nhíu mày nhìn cô. Đôi mắt người ấy
rất đẹp, cũng rất sắc bén, liếc nhìn cô vẻ thẳng thừng khiến Thư Hoán
chỉ thấy như bị xuyên thấu.

“Nghe nói năm ngoái cô mới đi học ở Nhật về?”

Đó là lời nói dối kinh thiên động địa nhất của Từ Vĩ Trạch để dát vàng cho cô bạn gái hòng phù hợp với yêu cầu của ông anh, Thư Hoán đành nói:
“Vâng.”

“Cô có quen @#$#$# không?”

“Dạ?” Cái tên ấy là tiếng Nhật, còn khá dài, Thư Hoán chỉ nghe như vịt nghe sấm.

“Người tôi nói là một người bạn. Cô ở Tokyo mà lại chưa nghe đến cậu ta?”

“Ưm…” Thư Hoán vội nói, “Em không quá chú ý đến những chuyện ngoài trường học.”

“Ừ.” Đối phương hơi khựng lại, “Cô học ở trường nào? Chuyên ngành gì?”

Chuyện này đã bịa sẵn từ trước, cũng xem như đối đáp qua được.

“Cô có sở thích nào không?”

Thư Hoán lại ấp úng: “Sở thích… sưu tầm thú nhồi bông?”

Đối phương hơi nhíu mày: “Sưu tầm là tốt. Nhưng ý tôi là, chẳng hạn âm nhạc mỹ thuật v.v… Cô có học nhạc không? Khiêu vũ?”

“… Không ạ.”

“Có sở trường chơi nhạc cụ nào không?”

“…”

Thư Hoán thầm nghĩ “nhạc cụ” duy nhất cô biết chính là “huýt sáo”. Thực ra
huýt sáo cũng khá giỏi, thậm chí còn biết huýt bài “Hành khúc Thổ Nhĩ
Kỳ” cơ.

Từ Vĩ Trạch còn khen ngợi rằng, chỉ lúc cô huýt sáo mới có thể khơi dậy
ham muốn sinh lý của anh – khiến anh muốn đi nhà vệ sinh “xùy xùy”một
tí.

“Vậy lúc còn nhỏ, cha mẹ cô cho cô học gì để giải trí?”

Trong nhà trẻ, mọi người cùng nghịc