
càng ngạc nhiên. Người này rốt cuộc là ai?
- Lúc trước em vẫn thường đến đây mua sách. Em vẫn hay gọi anh là tiền bối. Chẳng nhẽ em không nhớ gì ư?
- Anh Dương! Hay anh nhận nhầm người? - Vy ngờ vực.
- Em từng học trường Moon, lớp toán? - người đó tiếp tục hỏi.
- Vâng. Thực ra... Cuối năm lớp 10 em bị mất ký ức trong hai năm trở lại đó. Nên rất có thể điều anh nói là sự thật.
Khỏi nói hai người đó kinh ngạc nhường nào. Anh Dương kéo Vy ra góc thầm thì gì đó. Một lúc sau tôi thấy Hoàng Vũ đến. Lần này cậu ta rất lạ, khác với mọi khi. Đoi mắt không còn là sự lạnh lẽo, vô cảm mà là một ánh mắt pha chứa nhiều thứ cảm xúc mà tôi không diễn tả được.
- Băng Di! Cậu chờ tớ ở đây một chút nhé! Tớ và anh Dương có chút việc phải đi một lát. Nhanh thôi! Chờ tớ đấy! - Thanh Vy và Hoàng Dương đã ra ngoài cửa khi tôi còn chưa kịp mở miệng từ chối. Tôi phải ở cùng với cái tên tế bào cảm xúc bị đứt này ư? Đó sẽ là cả thập kỉ dài mất.
- Cậu có cần tỏ thái độ khó chịu như vậy không? Tôi nghĩ đây phải là vinh hạnh của cậu mới phải chứ?
Gì vậy? Tên này bình thường như bị câm vậy mà vừa mở mồm ra đã sủa như thế hả? Vinh hạnh? What?
- Tôi tưởng là vinh hạnh dành cho cậu chứ? - nghĩ chị không dám nói lại chắc?
- Hôm đó... - cậu ta bỗng chuyển chủ đề.
- Hôm nào cơ? - tôi dửng dưng.
- Cái hôm làm thủ tục nhập học... - hắn lại bỏ lửng câu.
Chừng ấy thôi cũng đủ để tôi hiểu là hắn đang muốn nhắc đến vụ nào rồi. Tên này nhớ dai thật.
- Hôm đó coi như tôi nhận nhầm người.
- Tôi giống ai cậu quen à?
Kỳ lạ. Sao hôm nay tên này nói lắm thế? Mà trả lời hắn là tôi thấy hắn giống giống người trong giấc mơ liệu hắn có bảo tôi điên không?
- Không biết được. Không nhớ nữa. Mà sao hôm nay cậu nói lắm thế? - tôi gắt.
- Cậu còn....à có thích mưa không?
- Có thì sao mà không có thì sao?
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu có mang ô không thôi. Vì...trời-sắp-mưa - sau câu nhấn mạnh của cậu ta thì trời mưa thật luôn.
- Đồ đáng ghét!!! Tại cậu đấy!!!
- Liên quan gì đến tôi? Có phải tại tôi mà trời mưa đâu? - cậu ta khinh khỉnh.
- Tôi không cần biết!...tôi bảo tại cậu thì là tại cậu. - tôi đuối lý nhưng vẫn cố cãi cùn. Cậu ta cười lắc đầu. Gì vậy trời? Tên này mà cũng biết cười cơ á? Trời mưa là phải. Đấy, thấy chưa? Tôi đã bảo là do hắn rồi mà.
Tôi và hắn cứ ngồi im lặng lẽ nhìn cơn mưa đang rơi, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Cho đến khi Thanh Vy anh Dương về. Lúc này mưa cũng đã tạnh.
- Di à, thật ngại qúa! Anh Dương muốn nhờ tớ kiểm tra chút sổ sách. Ừm... Hay là tớ nhờ anh Vũ đưa cậu về?
- Thôi, thôi. Không cần đâu. Tơd tự về được mà. - tôi xua tay lắc đầu. Ai cần hắn đưa về chứ?
- Cậu không cần phải ngại. Để cậu về một mình tớ không yên tâm. Ở đây cũng đâu gần nhà cậu. Anh Vũ! Đưa bạn em về nhà nhé! - Thanh Vy nháy mắt. Hôm nay cậu ấy làm sao vậy?
Hoàng Vũ đưa tôi về nhà thật trên chiếc xe đạp địa hình. Cảm giác này....rất quen. Những giấc mơ...những hình ảnh thoáng mờ ảo trong đầu tôi. Tôi thấy hơi nhức đầu, kéo vạt áo cậu ta.
- Cậu làm sao thế? - Hoàng Vũ dừng xe quay lại lo lắng hỏi.
- Tôi hơi nhức đầu... Vũ...trước đây tôi có quen cậu không? - tôi vẫn muốn hỏi lại.
- Có thì sao mà không có thì sao? - nói xong cậu ta tiếp tục đạp xe.
- Cậu nói thế là sao?? - tôi chẳng hiểu được cậu ta. Nhại lại lời tôi lúc nãy à?
- Nếu tôi bảo có thì sao?... Điều đó có quan trọng không?
- ....- tên này đúng là khó hiểu mà. Nhưng cậu ta nói đúng. Có thì sao? Có quan trọng không?
Chúng tôi im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Về đến nhà tôi xuống xe cảm ơn cậu ta, đang định vào nhà tôi sực nhớ ra một điều.
- Mà sao cậu biết nhà tôi? Tôi quên chỉ đường...sao cậu...
- Thanh Vy nói. - cậu ta đạp xe đi luôn.
Kỳ lạ. Tôi có thấy Vy bảo với cậu ta lúc nào đâu?
Cái tên Khánh Lâm gì gì đó cứ như mới trốn trại ra ý. Ngày quái nào cũng kiếm chuyện với tôi. Nhiều lúc muốn đập cho hắn chết luôn đi cho bõ ghét.
- Ê! Sao nhìn mặt cô lúc nào trông cũng ngu ngu thế nhỉ? - tên Lâm cười khoái trá.
- Tôi bắt anh nhìn mặt tôi hả? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Tôi có tên đàng hoàng Phạm Băng Di. NGHE RÕ CHƯA?
- Thì khác gì nhau? Gọi thế nào là quyền của tôi. - hắn hếch mặt.
- Anh bị điên à? Sao suốt ngày kiếm chuyện với tôi thế? Hay là...anh thích tôi? Nhưng mà anh không phải mẫu người của tôi đâu. - tôi nhếch mép cười.
- Cái...cái...cái gì? Cô bị hoang tưởng à????
- Không cần phải như thế đâu! Đừng có cố gây sự chú ý của tôi làm gì. - tôi trưng ra bộ mặt thông cảm.
- CÔ ĐIÊN À? Nghĩ sao người như tôi lại thèm để mắt đến cô?
- Ai mà biết được. Haiz...anh không cần phải ngại đâu. Thích một người cũng đâu phải cái tội. - tôi đắc trí cười đi vào lớp.
Thế đấy! Lúc