
ng muốn vậy. Chẳng thà Lưu Ly cứ ở bên cạnh Hổ Phách mà cô bé có thể tươi cười hạnh phúc còn tốt hơn. Yêu một người là mong cho người đó được hạnh phúc. Đức Duy cười, cậu thấy hơi nhói trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
- Đức Duy! Chúng ta đi thôi. Lưu Ly khoác ba lô lên vai quay sang cậu. Đức Duy cũng mỉm cười đứng dậy.
- Ừ…Đi thôi!
Hai người bước ra ngoài. Bây giờ là xế trưa, lên thành phố Lưu Ly sẽ ở tạm nhà Đức Duy. Rồi cô sẽ đi tìm Hổ Phách.
Nhưng mới đi ra đến phòng khách đã có một toán người chặn đường Lưu Ly và Đức Duy. Thành Phong rời khỏi sôfa bước lại.
- Lưu Ly! Con định đi đâu?
Lưu Ly quay lại nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo căm ghét.
- Rời khỏi đây.
- Con không được đi đâu cả, ba sẽ không để con đi khỏi đây một bước. Thành Phong nhìn cô cương quyết.
- Ba? Con? Lưu Ly nhìn ông cười mỉa mai.-Suýt nữa thì tôi được gọi ông là chồng rồi đó, ba à.
Thành Phong tái mặt, tim ông hơi nhói lên. Lưu Ly có lẽ đang rất hận ông, mà dù sao cũng là lỗi tại ông, không thể trách cô bé được. Thành Phong nhìn cô bé, cố lấy giọng dịu dàng dỗ dành cô:
- Quên chuyện cũ đi Lưu Ly! Con là con gái ruột của ba, con phải nghe lời ba, nhanh quay về phòng đi!
- Ông không có tư cách làm ba tôi. Lưu Ly nhìn ông ta căm ghét.- Pappy là người ba duy nhất của tôi.
- Lưu Ly!!! Thành Phong gằn giọng.- Đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt ba. Nó chính là kẻ đã giết mẹ con và hại ba con mình ra nông nỗi này.
- Ông không được xúc phạm ông ấy!!! Lưu Ly gào lên.- Pappy đúng là người đã giết mẹ, nhưng người khiến ông ấy làm vậy chính là ông. Tại sao ông có gia đình rồi mà còn đi lừa dối mẹ tôi? Tại sao ba mẹ tôi đã kết hôn mà ông còn cố tình chia rẽ họ? Nếu không có ông thì mẹ tôi bây giờ chắc chắn vẫn còn sống, nếu không vì ông thì pappy đã không phải sống trong dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua. Tất cả đều là tại ông. Ông mới chính là tên khốn kiếp!
- Lưu Ly…
Linh Lan nhìn em gái lo lắng. Thành Phong đang tức giận, mặt ông đỏ bừng lên, hai tay run run nắm chặt cố kìm chế, ông xưa nay nổi tiếng là kẻ nóng nảy và độc ác, từ trước đến giờ chưa có kẻ nào xúc phạm ông mà còn sống cả, nhưng vì Lưu Ly đang kích động nên ông cũng không dám nổi giận với cô bé.
- Lưu Ly…em thôi đi, mau trở về phòng đi.
Linh Lan đi đến cố dỗ dành cô bé, cô sợ để Lưu Ly nói chuyện với Thành Phong trong tình trạng kích động như vậy, ông ấy sẽ không kìm chế được mà đánh cô bé. Nhưng Lưu Ly không biết sợ là gì, gạt tay cô ra bước ra ngoài.
- Đức Duy, chúng ta đi thôi!
- Đứng lại đó, Lưu Ly! Thành Phong cau mày.- Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà nửa bước, ba không cần biết con tức giận hay căm ghét ba đến chừng nào. Nhưng con là con gái của ba, ba không thể để con gặp nguy hiểm được.
Lưu Ly dừng bước.
- Ngoan ngoãn ở lại đây với ba, ba sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.
Lưu Ly lặng im, ánh mắt trong veo vô cảm nhìn chăm chăm xuống nền nhà, rồi cô nhếch môi cười chua chát.
- Lẽ ra tôi đang rất hạnh phúc, nhưng ông đã hại chết pappy đẩy tôi vào đường cùng. Khi tôi thấy tuyệt vọng và tìm đến cái chết, Hổ Phách đã giữ tôi lại cho tôi một lí do để sống. Nhưng rồi cũng vì ông mà anh ấy rời bỏ tôi. Chính ông đã cướp đi hạnh phúc của tôi, bây giờ ông định đem lại hạnh phúc cho tôi? Tôi không cần!
Thành Phong im lặng, chân mày khẽ nhíu lại. Lưu Ly lúc này thật lạnh lùng, không ngờ cô bé lại căm hận ông đến vậy.
- Lưu Ly, chúng ta đi thôi!
Đức Duy lên tiếng và nắm tay cô dắt đi, đám vệ sĩ trong nhà lập tức vây lấy hai người.
- Ta nhắc lại: Không được rời khỏi đây!
Thành Phong nhìn hai đứa trẻ trước mặt dứt khoát. Lưu Ly đứng im, nhưng không có ý định quay về phòng, còn Đức Duy đã sẵn sàng tư thế đánh nhau với đám vệ sĩ.
- Lưu Ly! Thành Phong nhìn cô đe dọa.-Con muốn tự về phòng hay chờ ba sai người nhốt con vào phòng?
Thành Phong không phải pappy của cô, ông ta không bao giờ biết nhẹ nhàng hay thỏa hiệp với cô. Nếu cô cứng đầu ông ta chắc chắn sẽ dùng vũ lực. Lưu Ly không trả lời, cô lặng im vài giây, rồi đưa tay vào túi áo khoác rút ra khẩu súng ngắn, khẩu súng duy nhất mà Thiên Dã để lại cho cô phòng thân. Mọi người thấy hành động này thì giật mình, còn chưa biết cô bé định làm gì thì Lưu Ly lên đạn một cách thành thục, rồi quay lại Thành Phong, lạnh lùng ném khẩu súng xuống chân ông ta.
- Để tôi đi. Hoặc…giết tôi đi.
Thành Phong sững người. Ông nhìn khẩu súng. Rồi nhìn Lưu Ly. Đôi mắt trong veo lạnh lẽo kia khiến ông thấy tim mình đau thắt lại. Lưu Ly đã từng nhìn ông như thế này. Khi bị ông dồn vào đường cùng cô bé sẽ tìm đến cái chết. Lưu Ly có vẻ rất mỏng manh yếu đuối nhưng thực chất cô bé không hề mỏng manh yếu đuối. Ngược lại rất liều mạng. Thành Phong cảm thấy tức giận. Không biết trong bao nhiêu năm qua lão hói kia đã dạy cho con gái ông những gì, ông không t