
hương lạ của cây cỏ. Không hiểu sao cô lại nhận thấy mùi hương ấy từ anh, có lẽ vì anh là một người kì lạ. “Thật bình yên anh nhỉ? Em yêu giây phút này.” ………………~~~~……………….. Những dòng chữ lại kéo dài thêm kỉ niệm của cô về anh. Trò chơi này sẽ kéo dài được bao lâu? Lúc này cô không muốn nghĩ đến nhiều nữa. Tình yêu thật với cô chỉ có nước mắt và sự phản bội. Tình yêu giả này khiến cô thấy an toàn hơn. Dù vậy vẫn mơ hồ nhận ra điều không hay nơi lý trí mách bảo cô đừng nên đi quá xa. Gập lại cuốn sổ, cô ngước lên nhìn vào tờ lịch trên tường. Còn một tuần nữa là đến cuối tháng, cô nên đi không? Nhìn ra nơi màn đêm tĩnh lặng, cô nhắn cho anh:” Cảm ơn anh.” Cơn gió thoảng qua, bất giác làm khóe mắt cay nồng khi quá khứ chợt vụt qua làm hiện tại vỡ òa. Cô còn yêu hắn ta ư? Không cuộc sống mới của cô. Cô không để hắn làm cho cô đau một lần nữa dù chỉ là bằng ý nghĩ. Hắn là quá khứ, là dĩ vãng tàn tro rồi. Bụi thì cần lau đi không nên để nó dày lên làm lu mờ tất cả. Hắn chằng là gì với cô cả. Chỉ là chồng sắp cưới của “người bạn thân” của cô mà thôi.Lau mạnh dòng nước mắt trên mi, cô cười vào gương. Mình là con người hạnh phúc. “Anh này. Cho em dựa vào vai anh nhé!” Cô gái ngước nhìn chàng trai với đôi mắt buồn vô hạn. Cô không giấu mình sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ nữa, trở nên yếu đuối, nhỏ bé trước người con trai mà cô tin tưởng. Anh vẫn im lặng khẽ nhích đôi vai rộng về phía cô. Đôi mắt anh nhìn về nơi xa như dành cho cô một khoảng lặng không ngại ngùng, nhưng khóe mắt vẫn lưu hình ảnh cô ngồi cạnh. Cô tựa nhẹ vào vai anh. Mắt nhắm nghiền để cho thứ nước nóng rát trào ra từng dòng đau xót. Thời gian như dài ra, không gian im bặt chỉ thi thoảng nghe chút xào xạc của lá thu rụng xuống ven đường. Đôi tay anh khẽ nắm chặt, giơ lên rồi hạ xuống, lại để chúng lại nơi túi quần lạnh. Tiếng nấc của cô mỗi ngày một rõ hơn, đứt đoạn. Anh bỗng nắm lấy tay cô thật chặt, quay sang nơi khác. Cô giật mình khẽ rút tay lại theo phản xạ. “ Cho anh lau nước mắt của em, hay ít ra cũng cho anh thấy mình giúp em được gì với tư cách là người yêu chứ. Đừng rút tay lại vì bàn tay em lạnh lắm.” Cô đôi mắt hoe đỏ nhòe lệ nhìn anh không nói lên lời. Cô vỡ òa trước điểm tựa cô được phép dựa vào này. Như đứa trẻ khóc khi thấy ngưới lớn vì vết cắt sâu đang tứa máu, cô ôm chầm lấy anh mà khóc to không sao kìm lại được. Anh sững lại một giây rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai run rẩy yếu đuối. Người con gái trong vòng tay anh dù có mạnh mẽ, dù cười nhiều đến đâu thì cô vẫn chỉ là một cô gái không hơn không kém. Anh bỗng muốn được che chở cho cô biết bao, lòng anh đau nhói. Liệu anh làm được? “ Hãy khóc thật to đi em để nước mắt cuốn trôi nỗi buồn đang dày vò em từng ngày. Hãy khóc để sau đó cười thật nhiều. Vì em cười trông rất đẹp nên chỉ xấu một lần này thôi nhé. Lần này anh sẽ châm trước mà bỏ qua cho vì em là người yêu của anh.” ………………………///// Hôm qua, anh nhận được điện thoại từ cô nói muốn anh giúp cô một chuyện. Hôm nay là ngày cưới của một người bạn cô lâu rồi không gặp. Anh không hỏi tại sao cô lại muốn anh đi cùng. Những câu hỏi như vậy không tồn tại giữa hai người. Anh tôn trọng không gian riêng của cô, cũng như cô không chạm tới những gì sâu phía trong anh vậy. Anh đứng đợi cô ngoài ngõ nhỏ, nơi anh luôn dừng lại khi đưa cô về nhà. Cô và anh bắt đầu trò chơi này cũng được 15 ngày rồi. Mọi thứ vẫn bình thường như trước, chỉ là đôi lúc thấy thật ấm lòng khi có một dòng tin “Hôm qua anh ngủ ngon vì mơ thấy em phải không?” hay chỉ đơn giản là một hộp cơm được cất vào túi hàng khi anh trả hóa đơn cùng lời nhắn “ Nhớ ăn hết đó.” Anh luôn cười và nói cô thật ngốc. Đã lâu rồi anh không để mình thoải mái như vậy. Ở bên cạnh cô anh thấy yên tâm khi nở nụ cười. Anh cũng bớt bê trễ hơn trong mọi việc, cũng quan tâm tới mình hơn một chút, và anh không còn đắm mình trong bia rượu, khói thuốc nơi phòng tối ẩm mùi mốc nữa. Nhiều khi anh tự nghĩ giá như trò chơi này cứ kéo dài mãi nhưng anh lại gạt nó ngay ra vì ”trò chơi nào rồi cũng phải kết thúc” thôi. Cô rồi cũng sẽ tìm được một người thực sự chứ không phải một bờ vai giả, một người yêu giả như anh. Tình yêu giả thì mãi là giả mà thôi, nhưng tình cảm có thực sự chỉ là giả? Anh tự kéo mình ra khỏi suy nghĩ vẩn vơ bằng một điếu thuốc trên môi. Trời hôm nay khá lạnh, có vài hạt mưa phất qua, anh nhắm mắt để cho những hạt mưa bụi vương qua mắt dịu mát. Anh vẫn là anh dù cho có chuyện gì xảy ra. Cô xuất hiện với một chiếc váy hồng nhạt và cái áo khoác lửng màu trắng. trông cô thật đẹp khi vấn tóc lệch một bên. Anh sững lại một giây rồi cười cười vẻ trách móc. “Anh ướt hết rồi này. Em tính làm anh cảm phải không?” “Em xin lỗi. Hì, trông em ổn chứ?” “ Uhm, sao nhỉ. Ai dám nói người yêu anh không đẹp anh sẽ cho hắn biết đẹp là thế nào.” Cô tủm tỉm cười đập nhẹ vào vai anh khi nhìn cái điệu bộ nghênh chiến của anh trước mặt. Cô ngồi sau xe anh đôi môi khẽ cười nói cảm ơn anh. Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi lại bắt đầu với một bản nhạc vui trên môi. Anh biết cô đang có nỗi niềm riêng nên chỉ lảng