Disneyland 1972 Love the old s
Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323430

Bình chọn: 10.00/10/343 lượt.

IẾT ANH đã về nhà , nhưng cô không muốn về .

Bây giờ cô đang
rất giận anh .

Cô mặc anh luôn , anh vô tâm với cô trước .

Sang Anh
chơi mà không cho cô đi cùng , còn bày đặt bận rộn , cô có đi cùng
cũng làm phiền đến anh không ?

Hay anh có ai bên đó rồi?

Lên mới
nhất quyết từ chối cô .

Tâm trạng cô nặng nề khi nghĩ anh đã có
người khác .

Nếu anh có ai đó thật thì cô sẽ được ở bên anh bao lâu
nữa đây .

Nước mắt cô không ngừng rơi trong nỗi hoang mang , sợ hãi
.

Chiều tối cô mới về nhà .

Tối nay không có anh lên ngôi nhà trở
lên vắng lặng , u ám hẳn đi .

Cô như người mất hồn bước vào nhà

- Cô Ngọc Trúc !cô về rồi!

- Vâng!

- Ông chủ có mời bác sĩ đến khám cho cô .

Bác sĩ đang ở trong
phòng khách đợi cô

- Bác bảo ông ấy về đi ! CHÁU KHÔNG SAO ĐÂu!

Cháu hơi mệt , cháu
muốn lên phòng nghỉ ngơi

- Thế cô muốn ăn gì ? Để tôi bảo người mang lên cho cô ?

- Cháu không đói ! Cháu không muốn ăn . Bác không cần phải bảo người
mang lên cho cháu đâu !

Cô Mệt mỏi bước lên phòng . Đi đến trước cửa phòng anh đã trở thành phòng của cả 2> cô đứng sững lại , rồi bước về
phòng cô , mà nước mắt không ngừng rơi .

Vào phòng cô nằm vật ra giường khóc nức nở .

Cô đang rất sợ ,
nỗi sợ đó đang bao kín trái tim .

Huhuhu … Anh đáng ghét lắm… Em ghét anh lắm… Giám bỏ rơi em … Ở lại
đây một mình… Huhuhu .

Người cô vô cùng mệt mỏi , chân tay cô rã rời , ruột gan cô quặn
thắt lại .

Vì giận anh lên cả ngày nay cô không ăn gì nên bụng cô hơi
khó chịu , nhưng cô không để tâm .

Cô mặc kệ tất cả , cô không thèm
quan tâm gì nữa .

Cô khóc trong mệt mỏi rồi ngất lịm đi từ khi nào
không biết .

Nên khi anh gọi điện thoại cô không hề hay biết .

Anh gọi cho cô mãi không được . Đành phải gọi cho bác quản gia

- Ông chủ!

- Ngọc Trúc sao rồi?

- Cô ấy có vẻ rất buồn , mấy hôm nay tôi cũng thấy cô ấy có vẻ
khang khác .

Nhưng cô ấy lại không chịu khám bệnh .

- Biết làm sao mà chiều cô ấy được ?

Bên Anh lần này dính đến
cả bọn Mafia bên Hắc Bang .

Tôi không muốn cô ấy đi cùng sợ cô ấy
gặp nguy hiểm ,

mà cô ấy có hiểu cho đâu .

Thôi đành phải để cô
ấy giận vài hôm vậy , khi nào về sẽ dỗ dành sau .

Bác ở nhà nhớ
quan tâm , chăm sóc cô ấy giúp tôi .

- Vâng ! Ông chủ yên tâm , tôi sẽ cố hết sức .

Ông bên đó cũng
phải cẩn thận bảo trọng nhé .

Cúp máy xong mà anh thở dài lo lắng .

Anh cũng muốn đưa cô đi
cùng lắm chứ , anh rất muốn được ở bên cô .

Nhưng an toàn của cô là
quan trọng nhất.



SÁNG HÔM SAU khi cô tỉnh dậy người mệt mỏi vô cùng , cô quyết định
không đi làm nữa , không có anh ở đó đi làm cũng chẳng có nghĩa lý
gì ?

Nghĩ về anh , cô thấy trong tim quặn thắt lại , tại sao chỉ
trong 1 ngày mà cô đã suy sụp như thế này .

Không được ! Ngọc Trúc
phải mạnh mẽ lên , không được buồn nữa , lỡ như khi anh ấy trở về
thấy mày xuống sắc , anh ấy lại không cần mày nữa thì sao ?

Cho dù thế nào đi nữa , thì bây giờ anh ấy cũng là người thân duy
nhất của mày , không thể để mất anh ấy được ? Không thể ?

Cô đang suy nghĩ thì bác quản gia gõ cửa đi vào

- Cô Ngọc Trúc tôi mang đồ ăn sáng lên cho cô đây .

Cô chịu khó ăn
vào cho khỏe .

Hôm qua ông chủ gọi điện về , ông ấy rất lo cho sức
khỏe của cô đó

- ” Hôm qua anh gọi điện về sao ? Sao anh không gọi cho cô .

Mà thứ
gì mùi kinh thế”

*oẹ , oẹ* mùi gì mà ghê thế ? Buồn nôn qúa

- mùi này khó ngửi lắm ạ ?

Vậy để tôi đổi món khác , mà cô
muốn ăn gì?

- Tôi không đói ! Tôi không muốn ăn

- Không được cô phải ăn , thì sức khỏe mới tốt lên được .

- Vậy bác mang thứ khác lên xem sao?

Chỉ có điều đã mang lên tận mười món , mà cứ ngửi thấy mùi 1
nhát là cô lại nôn hết ra .

Vì nôn qúa nhiều , cô mệt đến nỗi không
thở nổi , chân tay cô mềm nhũn , hoa hết cả mặt mũi .

Bác quản gia
cũng không kém , ông đi nhiều đến nỗi chân tay rụng rời .

Đúng là
phụ sự ủy thác của ông chủ , không phải dễ .

Mà ông cũng không
hiểu sao đã mang tới 10 món ăn rồi , mà sao cô vẫn nôn oẹ , từ chối
.

Cô ấy khó chịu thật sự , hay muốn làm khó mọi người đây ?

- Thôi bác không cần phải mang lên cho cháu nữa đâu , chắc cháu không
ăn được đâu.

Cháu mệt rồi , cháu muốn nghỉ ngơi .

Cám ơn bác

- Vậy cũng được ! Khi nào cô muốn ăn gì , thì điện cho tôi , tôi sẽ
mang lên cho cô .

Ngọc Trúc nằm im trên giường , sau khi nôn 1 trận , bây giờ cô chỉ
muốn nằm nghỉ thôi , cô cũng chẳng biết người mình làm sao nữa
.

Cảm giác rất khó ta , chắc do nôn nhiều bụng cô cũng rất khó
chịu , nó cứ nhộn nhạo , nhưng nhức , cồn cào .

Bây giờ c