Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323701

Bình chọn: 10.00/10/370 lượt.

ô gái yếu đuối kéo một cái va li nặng như vậy thật mất mặt đàn
ông quá

Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc rồi giật lấy va li trong tay cô tự
mình kéo đi ra phía chiếc xe đang đỗ cách đó không xa .

Vào đến phòng kí túc xá nhìn Uyên Nhi cuộn tròn trong chăn
ngủ ngon lành Uy Vũ buồn cười lắc đầu đi tới gần kéo chăn ra vỗ vào người cô
nói

- Dậy đi xe tới rồi

Uyên Nhi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc thì hé mắt ra vừa
nhìn đã tự thôi miên mình không ngừng lẩm bẩm

- Cái tên kiêu ngạo
đó lại suất hiện trong giấc mơ của mình

Ghé sát vào nghe những lời nói lí nhí , không nghe thì thôi
nghe rồi anh lại có ý định muốn bóp chết cô gái to ghan này , tức giận kéo mạnh
chăn ra gọi lớn

- Dậy nhanh lên Lê
Uyên Nhi còn không dậy thì em chết với anh

Cô gái nằm trên giường không những không dậy mà lại còn chép
chép miệng lăn qua một bên trùm chăn kín đầu ngủ ngon lành .

Uy Vũ nheo mắt lại khoanh tay trước ngực ánh mắt nguy hiểm ,
được cô gái to gan dám không nghe lời anh . Tiếp tục kéo chăn của Uyên Nhi ra
không nói năng gì bế ngang cô lên đưa vào nhà tắm , Uyên Nhi vẫn không biết gì
tiếp tục ngủ

Vào nhà tắm Uy Vũ mở nước ra rồi lấy vòi hoa sen phun vào mặt
Uyên Nhi , đột nhiên bị phun nướ vào mặt Uyên Nhi bừng tỉnh dãy dụa . Uy Vũ thấy
cô đã tỉnh hài lòng dừng lại đặt Uyên Nhi xuống ném cho cô mấy chữ

- Tắm đi anh đợi bên
ngoài

Uyên Nhi trừng mắt nhìn an hung dung đi ra ngoài hét toáng
lên

- Trịnh Uy Vũ tôi sẽ
giết anh

Cuối cùng cũng tắm rửa xong Uyên Nhi bước ra ngoài lườm Uy
Vũ một cái hỏi anh

- Đi được chưa ?

Uy Vũ mỉm cười gật đầu

- Đi thôi Bảo Ngọc và
Tuấn Anh đang đợi ở dưới rồi

Uyên Nhi hừ một tiếng kéo va li đi trước , Uy Vũ biết cô
đang giận cũng chẳng thèm so đo với cô chạy lên cướp lấy va li của cô đi lên
phía trước .




Mùa xuân tới gần những tia nắng nhỏ nhoi bắt đầu suất hiện
nhưng vẫn cò những cơn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi qua , chiếc xe ô tô lướt
nhanh trên đường phố đông đúc Uyên Nhi nhấn nút mở cửa sổ ra thò đầu ra ngoài
cười tươi như hoa ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn cảnh đẹp bên ngoài . Gió thổi
khiến mái tóc cô tung bay nụ cười ngây thơ hồn nhiên cô xinh đẹp như một thiên
sứ khiến Uy Vũ ngẩn ngơ ngắm nhìn , Bảo Ngọc sợ Uyên Nhi bị thương liền kéo cô
lại nhíu mày nói

- Đừng thò đầu ra như
vậy rất nguy hiểm

Uyên Nhi bất mãn “ xì “ một tiếng rồi nói

- Càng ngày cậu càng
giống mẹ mình

Uy Vũ và Tuấn Anh không nhịn được cười ầm lên còn Bảo Ngọc
chỉ biết ngại ngùng cúi đầu .

Về đến biệt thự Uyên Nhi lại lần nữa thò đầu à không lần này
là vươn cả nửa người ra khỏi cửa sổ vẫy tay với cha mẹ đang đứng cách đó không
xa vừa vẫy vừa hét

- Cha mẹ con về rồi …

Hạo Nhiên nhíu mày không vui nhìn cô con gái đang kích động
kia nhanh chóng bước lên phía trước , xe ngừng lại Uyên Nhi lập tức mở cửa chạy
đến ôm chầm lấy cha mình khóc ầm lên

- Cha con rất nhớ cha
hu hu …

Tức giận vì hành động nguy hiểm vừa rồi của Uyên Nhi hoàn
toàn tan biến lúc này Hạo nhiên chỉ nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng vỗ về an ủi

- Cha cũng rất nhớ
con

Mỹ Anh lau nước mắt đi đến chỗ hai cha con Hạo Nhiên , Uyên
Nhi rồi ôm lấy đứa con gái bé nhỏ vào lòng .

Uy Vũ nhìn cảnh tượng gia đình xum họp vui vẻ mỉm cười đứng
mãi ở chỗ xe ô tô mà không di chuyển ,
Thục Quyên đi đến chỗ con trai nhà mình nói lớn

- Vũ

Uy Vũ giật nảy mình nhìn phía bên cạnh thấy người mẹ yêu quý
đang mỉm cười hiền hậu bỗng chốc rùng mình ôm lấy Thục Quyên một cái rồi tiến
lên chào hỏi cha

Nhìn Uyên Nhi bằng ánh mắt ngưỡng mộ Bảo Ngọc chậm rãi tới gần
cha mình cúi đầu lễ phép

- Con chào cha

Khôi Vĩ thở dài nhìn con gái rồi tiến lên chủ động ôm Bảo Ngọc
vào lòng nói

- Con không cần sợ sệt
như vậy cha cũng không phải là thú dữ

Sửng sốt vì sự ôn nhu quá mức Bảo Ngọc thật muốn khóc nhưng
cô không muốn cha buồn nên cũng mỉm cười hạnh phúc ôm lại ông thủ thỉ

- Con cũng rất nhớ
cha …

Tuấn Anh thấy cha con Bảo Ngọc đã hóa giải được khúc mắc
trong lòng lại cảm thấy vui vẻ có lẽ như vậy là tốt nhất cái gì đã qua rồi cứ để
nó qua đi , chưa vui vẻ được bao lâu đã bị cốc rõ đau Tuấn Anh xoa đầu hét
toáng lên

- Mẹ , mẹ đối xử với
đứa con trai yêu quý đẹp trai hiếu thuận có một không hai này như vậy sao ?

Phương Lan nhếch môi véo tai Tuấn Anh rít lên

- Hiếu thuận hả ? từ
khi nhập học ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về anh có biết tôi
và cha anh đã lo lắng thế nào không ?

Tuấn Anh kêu một tiếng đau đớn khó khăn giải thích

- Con bận học mà mẹ
phải thong cảm cho con chứ ?

Nhéo càng mạnh Phương Lan nghiến răng

- Lại đây anh chết với
tôi

Tuấn Anh tóm lấy tay mẹ kêu la oai oái

- Á á mẹ bỏ
ra đi đau chết con rồi …

Gia đình xum họp một cảnh tượng thật đẹp ,


Lamborghini Huracán LP 610-4 t