
tìm lối thoát thì thấy cô lại chỗ hai người mà hỏi:"máu
tôi đâu rồi"
-Chưa có ạ_Kaun nói nhỏ thật nhỏ"chưa có?làm gì mà chưa
có"Cô đưa tay lên định đấm cho anh một cái thì bị một lực đẩy từ một thứ
nhỏ bé nhưng sức không hề nhỏ đẩy cho một cái bay tới cửa chính,hên là cô là một
ác quỷ chứ con người chắc bay xa một mét,tan xương nát thịt mất.
Nhân vật: Lala,hơn 1000 tuổi.Cô mang trong mình dòng máu của
phù thuỷ và thần chết nên cô có một sức mạnh phi thường. Là đệ tử của Vi,mãi
mãi trong hình dáng một đứa bé,đó chính là lời nguyền của Vi đối với Lala.
Lala có một người bạn,đó chính là teddy.Nghe tên thì chắc
nghĩ là gấu nhưng đó là một con mèo,lông trắng như tuyết,trên cổ đeo một chiếc
nhẫn đính viên ngọc tuyết.
Ái da,không ai ghé fix đành tự cổ vũ và tiếp tục câu chuyện
còn dở dang.
Cô khẽ nhíu mày khi thấy người trước mặt đang líu lo:
-Sư phụ.....đệ tử nhớ người quá à.-Lala nhảy cẩng lên,ôm hôn
Vi chùn chụt.Một cái nhìn không mấy thiện cảm do chàng Kaun đập vào mắt Lala.
- Ê..con rắn kia,gặp bổn tiểu thư sao không chào hả?-Lala lườm
Kaun,buông một câu.
- Sao ta phải chào nhà ngươi chứ.. Đồ con nhóc ranh-Kaun lè
lưỡi,khiến cho cô bé kia đầu đầy khói."cả hai ngậm mồm đi"-Vi khó chịu
cất giọng khiến hai người lạnh gáy.
- Sư phụ..đệ tử đi ngao du khắp nơi..giờ có một vài thông
tin cần bẩm-Lala nói như trong phim kiếm hiệp,mắt không ngừng liếc Kaun.-còn
đây là ai mà được ở cạnh sư phụ thế ạ?
- Vô phòng ta-Vi quay đi,cất bước để lại hai con người đang
nhìn nhau tét khói.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng hòng đụng vào sư phụ của ta..ma quỷ
phương nào mau khai danh tánh.-Lala nhảy lên,trực bay tới xé nát Kaun ra.
- Tiểu tử,con nhóc ranh như ngươi dám nói ta như vậy.-Kaun bốc
khói,giọng phẫn nộ.
- Nhóc ranh? Bà đây hơn ngươi cả ngàn tuổi mà ngươi dám xưng
hô thế với ta?-Lala không kìm được mình,hét to
-.. Nực cười,với thân hình nhỏ xíu đó mà đòi làm chị ư?-Kaun
không kém,nhưng giọng vẫn rất thấp,đủ để con người kia nghe được mà tức ói
máu."Cả hai tên ngốc các ngươi..Vào"-Vi đánh ý nghĩ vô đầu hai người
khiến Lala và Kaun mém té xỉu.
-Sư phụ..đó là ai vậy-Lala chỉ tay vào Kaun,tỏ vẻ không phục."
Chạy sai vặt"-Vi cất tiếng.
- Chạy-sai-vặt?ahahahahaa thế mà dám láo với bổn tiểu thư??
Ahahaha.. Dỏng tai mà nghe cho rõ..Ta chính là Lala được mệnh danh là "Tiểu
ma nữ".-Lala hùng dũng nói,dù gì cô cũng là cấp bậc cao nhất,cũng có tên
như "Mắt bạc" và "người muôn mặt" còn tên kia chưa từng thấy
qua,phải dạy dỗ chứ,nói xong cô cười như mấy bà phù thuỷ trong truyện phản diện."Bây
giờ hai ngươi muốn ta treo lên không?"-Vi đưa tay lên,từ tay cô,những sợi
dây leo từ từ bò ra,nhô cao lên.
-Ta mờ nhạt tới mức các ngươi quên ta luôn à-Giọng nói đó
không ai khác chính là "người muôn mặt".
-aaaaaa..Anh Nick,em nhớ anh quá..-Lala hét lên một cái rồi
bay tới ôm lấy Nick."Coi thường ta đến vậy ư"-Vi tung dây leo ra rồi
đọc thần chú.
Nửa tiếng sau..
-Sư phụ..tha cho Lala đi mà..sư phụ..-Lala khóc thảm thiết.Cô
cùng Nick đang bị treo ngược trên trần nhà,vì lẽ nào đó,Kaun đang ung dung rót
máu cho cô chủ.
- Cô chủ,đây ạ-Kaun đưa ly máu cho cô,từ khoé môi anh,một nụ
cười chế giễu hé mở."Tốt,Nick..ngươi kể về Yu nghe nào"-Vi nói vấn đề
chính lên,khiến bầu không khí thoáng chốc bị chất đầy sự nghiêm túc.
-Ít nhất cũng cho ta xuống chứ,ta chóng mặt quá rồi-Nick
phân bua."rầm" Mặt Nick dính với đất
Mẹ hiền hoà.
- Cảm ơn..Ta vào vấn đề chính thôi.-Nick phủi đồ rồi nghiêm
túc nói.-Vi..có phải lần trước em đã lên thiên giới mà không hề bị một vết
thương đúng không? Điều đó lý giải cho sự ngây ngô của đám thiên thần.Còn tên
thiên thần Yu..Kaun ngươi đã giết hắn ta chưa?-Nick quay sang hỏi Kaun,khiến
chàng khẽ giật mình.
Ta không biết đã giết chưa.-Kaun lạnh lùng nói,suy cho
cùng,anh chẳng qua chỉ cho hắn ta uống thuốc độc thôi,sống chết tuỳ mấy tên y tế
trên ấy.Nhưng lúc rời khỏi,anh có cảm nhận được là có một linh hồn thiên giới
đã xuống địa phủ nên anh cũng im lặng.
- Hajzzz..Thật ra,thiên thần Yu có một người em sinh đôi,cả
hai người đã tách ra khỏi cơ thể thật,Người ngươi giết nắm giữ phần tốt,còn phần
xấu vẫn còn ở thiên giới,ắt hẳn nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành.-Nick quay sang
nhìn Vi,không có chút ngạc nhiẻn hay thất vọng nào biểu lộ trên gương mặt cô,từ
khoé môi,một giọng nói ở âm vực thấp nhất cất lên:
- Dám lừa ta..Ta-sẽ-cho-tên-đó-trở-thành người-của-địa-phủ-Vi
đang cười,một nụ cười thật đẹp,đẹp như nước hồ trong vắt,cứa vào tim bất cứ ai
rồi để lại đường cắt trống rỗng,khô khốc,nhưng nụ cười đó đầy sự khinh bỉ,và
khi nụ cười thu lại,ánh mắt cô thay đổi,đã lạnh lùng nay còn lạnh hơn,Kaun có cảm
giác,con người này chỉ là một lúc khinh bỉ của cô.Khiến anh thấy ghê sợ chính
mình khi là người của cô,anh cảm thấy mình thật kinh tởm..đó là suy nghĩ của
anh,và anh nhìn qua hai người còn lại..có lẽ cả ba cảm th