Pair of Vintage Old School Fru
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327085

Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.

20xx- Tám năm kể từ ngày anh được gặp em.'>

Hà đối với Khanh có rung động hay không, còn ý nghĩa gì đây? Ngày đó ở
Ninh Bình, giữa đêm mùa hạ dịu dàng dưới một bầu trời đầy sao sáng. Hà
vẫn ngỡ dòng chữ kia là cậu viết cho cô. Đã những tưởng câu chuyện của
họ sẽ giống như một bộ phim Hàn Quốc, cô gái vô tâm trót quên đi lần gặp gỡ đầu tiên...

"Này này, anh không có ý xấu đâu. Chính bản thân anh cũng toàn yêu vì vẻ bề ngoài mà. Em đừng có giận anh tội nghiệp!" Giọng dàn hòa khi thấy
đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu.

"..." Minh Hà bĩu môi, không trả lời.

Hai bên nói chuyện điện thoại dĩ nhiên không nhìn thấy nhau. Dù vậy, Lâm vẫn dùng vẻ mặt chân thành.

"Thay mặt nó xin lỗi em lần nữa nhé. Vụ Cường Lava anh đã nghe nói, thiệt thòi cho em rồi."

"Anh cũng biết cái tên đó? Vậy anh có biết thực hư vụ việc sát phạt
trong trường học cách đây hai năm không?" Hà nghĩ đến vẻ bức xúc đến uất nghẹn của Cường ở ngôi nhà hoang, bất giác tò mò. "Hắn nói rằng ngay
trước hôm đó còn không biết Khanh là ai, sao lại có chuyện gửi thư thách đấu?"

"Vụ thư thách đấu chỉ là... nhảm thôi." Lâm bật cười khi nhớ lại chuyện cũ.

"Bó tay! Thế mà bạn em miêu tả sinh động như đúng rồi, rất nhiều người
đã chứng kiến Vũ Trọng Khanh xé nát bức thư trước mặt Cường Lava ngày
hôm đó."

"Chuyện đó thì lại có thật. Chính anh cũng ở đấy, phụ nó đánh quân của thằng Cường mà." Người con trai tỉnh bơ.

Trước sự ngạc nhiên đến ớ người của Minh Hà, Tường Lâm chậm rãi vén màn sự thật.

"Bởi vì những lời đồn đã làm sai lệch đi một chi tiết. Đúng, trước hôm
đó đã có một lá thư của Cường Lava, tên thật Lã Văn Cường được gửi đến
khu chung cư Bảo Kim, tuy nhiên tên người nhận không phải Vũ Trọng
Khanh."

"Thế... có nghĩa là..." Hà lắp bắp, không tin nổi vào tai mình.

"Đúng vậy, đó tuyệt đối không phải thư thách đấu..."

Tường Lâm thở hắt ra.

...

"... mà là một lá thư tình."

...

Yên lặng đáng sợ.

"Cậu ta điên, điên thật rồi! Vì một lá thư tình gửi cho Thủy Linh mà
đánh con người ta thân tàn ma dại, phải bỏ xứ mà đi như vậy?!" Trong
chốc lát, Hà quên phắt những gì Cường Lava đã làm với cô.

"Không, không! Không phải thế!" Tường Lâm vội vã đính chính. "Anh đã nói rồi, bản chất nó lương thiện thật thà, không đời nào vì lý do ghen tức
đơn thuần mà ra tay tàn độc như vậy!"

"Thế tại sao..."

"Em bị liên lụy trực tiếp, thôi thì anh cũng chẳng giấu." Anh ngần ngừ
giây lát, rồi tặc lưỡi giải thích. "Căn bản là trước đó nữa, khi thấy
Cường Lava có vẻ tăm tia con bé Linh, Khanh đã cho người đi điều tra,
biết được ý đồ thật sự của Cường là 'chăn rau sạch'. Em có hiểu không?
Tức là ăn một lần rồi bỏ ấy."

"Em có nghe qua." Nữ sinh thời đại mới dĩ nhiên rất cập nhật tin tức, tệ nạn xã hội.

"Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến một người có thể tức giận đến độ mất
trí như vậy. Đấy là nó còn nhỏ hơn anh ba tuổi đấy nhé! Nghĩ lại vẻ mặt
nó lúc ấy còn thấy rét. Anh đi theo một là đánh phụ, hai cũng là để ngăn không có án mạng."

"Biểu cảm đó, có lẽ em cũng đã thấy qua rồi." Hà thản nhiên, rồi hắng
giọng, nghĩ đến chuyện cuối tháng, mẹ sẽ giết cô vì cái hóa đơn điện
thoại quốc tế. "Câu hỏi cuối cùng. Cậu ấy có biết là anh biết không?"

"Biết chứ!" Lâm phá lên cười. "Bởi vậy, nó mới ghét sự có mặt của anh."

Chiều muộn oi bức, Hà mạnh tay vẩy chiếc ô sũng nước trước khi khóa cửa
phòng đựng đồ dùng của đội bóng, bất chợt cảm thấy trống trải.

Câu lạc bộ bóng đá vẫn hoạt động như bình thường với sự xuất hiện của
những thành viên lớp mười. Nhưng cả Khanh, lẫn Bảo Long, Như Nguyệt đều
đã dứt áo ra đi. Ngay từ đầu, cô gia nhập đội bóng vì có Long ở đó.
Nhưng không phải vì thế mà giờ đây, cô không còn nhiệt tình với công
việc này.

Khanh đã quyết định sẽ du học một- mình sau tốt nghiệp. "Tôi muốn sử dụng học bổng toàn phần, nên nhiều khả năng sẽ là ở Mỹ..."

Chỉ là, nghĩ đến lúc họ lên đại học, mỗi người mỗi ngả. Liệu Hà có cái can đảm như cậu ta, coi sự cách xa là tất yếu?

Bốp! Cô bừng tỉnh khi bị ai đó đập quyển vở lên đầu.

"Này! Lại đang nghĩ cách giảm cân đấy hả?!"

Hôm nay là ngày hiếm hoi Hải Nam nghỉ tập, để tham dự cuộc họp ban văn
nghệ chuẩn bị cho lễ hội mười năm ngày thành lập trường. Nhưng bằng cách nào đó cậu ta vẫn xuất hiện ở đây với gương mặt cười nhăn nhở.

"Điên!" Hà đá thật lực vào chân Nam.

Nhưng cậu ta đã nhanh nhẹn nhảy tránh.

"Về cùng không?"

Hôm nay là thứ ba đầu tiên của năm học. Dù vậy, hoàng tử của trường sẽ không xuất hiện để đón cô nữa.

...

"Mọi chuyện là như vậy." Hà lắc lắc những viên đá trong suốt trong ly trà rỗng không, thở dài kết luận.

"Ừ." Nam lơ đãng trả lời. Trước khi quay qua bác chủ hàng, hớn hở. "Bác cho cháu thêm hai cái ngô nướng ạ!"

"Này! Sao cậu không ngạc nhiên tí nào hết vậy?!" Hà kinh ngạ