XtGem Forum catalog
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325281

Bình chọn: 8.5.00/10/528 lượt.

lạ không rõ là muốn đưa
đẩy câu chuyện đến đâu của thiếu gia họ Vũ. Trong suốt thời gian ngồi
trên xe, Hà hoàn toàn chỉ thấy gương mặt nghiêng của cậu ta. Đường nét
quả thực là thanh tú như điêu khắc, nếu như cô chưa từng thích một người khác thì chắc tim đã nhảy ra ngoài rồi.

"Tại sao ư? Chúng ta khác xa nhau, từ xuất thân, gia cảnh... Những người yêu quý cậu sẽ không thích điều đó." Hà thở dài.

"Tôi biết."

Chẳng rõ cậu ta "biết" cái gì, có thật sự hiểu những lời Hà nói không,
mà trả lời đơn giản thế. Nhưng giọng nói trầm xuống của Khanh khiến cho
Hà thấy mình cần yên lặng. Khi xe dừng tại sân vận động. Họ cũng là
những người cuối cùng bước xuống. Khi cậu bước qua cô, Hà cho rằng mình
đã nhìn nhầm, khi thoáng thấy nét buồn trong đôi mắt xám.

Mặc dù đối thủ lần này được cho là mạnh hơn hôm Chủ Nhật, nhưng vì
trong đội hình ra sân đồng thời có cả Hải Nam lẫn Trọng Khanh trên hàng
tiền đạo, nên Gallet vẫn thắng... 7-0.

Nói đúng hơn, thì chỉ có Nam là chơi hết 90 phút, Khanh đã được đưa vào nghỉ ngơi ngay khi kết thúc hiệp một.

"Hôm nay những người-hâm-mộ của cậu không được đi theo cổ vũ, yên tĩnh
hẳn." Hà bâng quơ khi Khanh ngồi xuống cạnh cô trong khu vực chỉ đạo.

Thật ra là không "hẳn". Hà vẫn nghe đâu đây những âm thanh trầm trồ kìm nén của cổ động viên nữ... đội bạn mỗi lúc Khanh ghi bàn. Nhưng dù
thích đến mấy họ tất nhiên không dám hò hét ầm ĩ.

"Trọng Khanh, tôi không muốn vòng vo nữa. Cậu làm ơn nói rõ ràng với đám con gái trường mình rằng giữa chúng ta không có gì. Chứ cứ để lửng lơ
như vậy họ chỉ toàn làm phiền tôi."

"Tôi không phải là người đã nói, rồi lại đính chính." Khanh hờ hững đặt chai nước xuống đất.

"Thế sao ngay từ đầu cậu không suy nghĩ trước khi nói?" Hà nhăn mặt.

"Đã nghĩ rồi."

"Tôi không tin."

"Nếu cậu thật sự trở thành bạn gái của tôi. Thì họ cũng sẽ không dám làm gì hết. Đây là điều tôi có thể đảm bảo."

Người con trai ấy. Vũ Trọng Khanh thuộc về một thế giới khác, mà Hà đã chỉ từng được biết qua đồn đại.

Giờ ngồi cạnh bên cô, chậm rãi nói lời chấn động như vậy, tỉnh khô như đọc một văn bản được biên soạn sẵn.

Hà nghe qua, dám chắc cậu ta đang đùa. Nhưng nhìn qua, thì nó không đơn giản là đùa hay thật. Nó giống một lời đe-dọa.

Chỉ trong khoảnh khắc, cậu ta đột ngột có lại vẻ đáng sợ hệt như trong
lần đầu gặp gỡ, đôi mắt màu khói dường như chỉ biết nhìn xuống chứ chưa
bao giờ nhìn lên, giờ đang hướng về phía cô, lạnh ngắt.

"Cái... g..."

VÀO!!! Âm thanh hò reo cổ vũ vang lên lần đầu tiên trên khán đài, khi
đội bạn vào được một bàn... danh dự. Nó cắt ngang không khí đang đông
cứng lại giữa Hà và Khanh. Một phút sau, trọng tài nổi còi kết thúc trận đấu.

...

"Nam! Cậu thi đấu tốt chứ?"

Từ trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng đậu trước sân vận động, công chúa tóc nâu xuất hiện, rạng rỡ.

"Trường mình thắng. Nhưng tại tớ mà để vào một quả." Nam tặc lưỡi, luồn tay vào mái tóc rối bù.

"Lựa ngay phút cuối mất tập trung, nhìn ngang ngó dọc..., chủ quan là quyền của vị trí chính thức mà." Tuấn Anh gần đó mỉa mai.

Thủy Linh có hơi ngơ ngác trước lời bình luận, nhưng vẫn cười hiền lành.

"Không sao, không sao. Vẫn thắng mà."

Trong khi đó, hoàng tử tóc nâu sau khi nói lời chào với HLV và các đồng đội, liền lặng lẽ bước ra xe riêng, đi qua Hà để lại đúng một câu.

"Trả lời khi cậu muốn."

Sau khi chiếc xe chở hai anh em họ đi khuất, Minh Hà lại gần Hải Nam, lần đầu tiên trong ngày hôm ấy.

"Hôm nay không giống cậu chút nào." Cô vỗ vỗ vào lưng cậu bạn thân.

"Phút cuối trong sân, cậu ta đã nói gì với cậu?" Nam không mảy may lúng túng, lại càng không có vẻ gì là muốn cười.

"Hả?" Hà chững lại trước câu hỏi đột ngột, lại mang sắc thái hoàn toàn
nghiêm túc của Nam. "Không lẽ lúc đó... cậu vì nhìn qua chỗ tớ..."

"Cậu ta đã nói gì?" Cậu bạn trở nên thiếu kiên nhẫn.

"Chuyện này..." Hà khổ sở nghĩ ra lời đáp. "Nó... không phải... cái gì xấu. Và cũng không... liên quan đến cậu."

Nam thở hắt, rồi nhìn ra ngoài cửa kính xe.

"Cậu có biết là khi ấy trông cậu rất không thoải mái không?"

"Ừ, tớ biết. Xin lỗi vì để cậu phải lo cho tớ." Hà lí nhí.

Nam cuối cùng cũng bật cười, thò tay xoa xoa đầu làm mái tóc xõa của Hà rối tung lên, cũng khiến cô nhẹ nhõm hẳn đi.

"Ngốc này, sao tự nhiên lại trở nên khách sáo thế?"



"CÁI GÌ?!" Việt Hương hét toáng lên.

"Be bé cái mồm đi ạ!" Minh Hà, như thường lệ, là người bịt miệng.

"Cậu chắc là cậu ta không đùa đấy chứ?"

"Không chắc. Nhưng lúc ấy trông đáng sợ lắm. Tớ đông cứng luôn, không nói năng gì được."

"Cậu có chắc là đông cứng vì đáng sợ chứ không phải vì đẹp trai chứ?"

"Nguyễn Việt Hương?!" Hà đập bàn, cau mày.

"Thôi được rồi... Nếu đúng như cậu nói... Ham của lạ! Đíc