Old school Easter eggs.
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324824

Bình chọn: 7.5.00/10/482 lượt.

trình đi xe giờ cao điểm đến nhà Linh cũng phải mất chừng ba mươi phút, nhiêu đó là đủ "đánh động" rồi.

Băng qua nhiều... sóng gió, lúc này chiếc xe 121 cách khu chung cư Bảo
Kim chỉ chừng một cây số. Ở trên xe đoạn gần Minh Tiến, đông đúc hỗn
loạn, cô nàng suýt bị một anh già "vô tình động chạm". May mà chưa kịp
xảy ra Nam đã vặn tay hắn ta cảnh cáo. Cũng trở thành một cảnh tượng
đáng chú ý trên xe. Gần đến nơi dù mặt tái mét vì không quen sự chen
chúc ngả nghiêng trên bus, có lúc còn phải đứng..., Linh vẫn tỏ thái độ
biết ơn Nam ra mặt.

"Thôi, thế là hết trách nhiệm nhé. Vụ đá bóng vào mặt coi như xí xóa
luôn nhé. Đã trèo tường trăm lần, đi bus cả ngàn lần, chỉ đến hôm nay
mới lắm chuyện thót tim." Nam làm bộ vuốt vuốt ngực.

"Vậy là sau này tớ không gặp được cậu nữa sao?" Linh ngồi nhỏ thó trên
ghế xe, mắt ngước nhìn Nam đang đứng, nếu có tai thỏ thì chắc đã cụp
luôn xuống rồi.

"Gặp thì gặp, miễn là cậu đừng có nghĩ ra mấy trò kinh dị như hôm nay rồi lôi tớ vào là được." Nam thấy vậy động lòng.

Nghe vậy, mặt Linh mới tươi lên một chút. Xe đã tiến đến rất gần bến.
Linh rút điện thoại xin số của Nam, cậu cũng vui vẻ đọc. Khi chiếc bus
121 đỗ ngay bên lề đường, đối diện chung cư Bảo Kim, Linh xuống một
mình. Chưa quay vào ngay mà đứng ngóng theo đến khi xe chuyển bánh. Lần
đầu tiên từ khi gặp gỡ, Nam thấy cô bé cười, nụ cười tươi tắn, hiền
lành, xinh đẹp khác hẳn vẻ yếu ớt bệnh tật, hay gương mặt u ám lúc
chiều.

Trời đã sẩm tối. Bấy giờ Linh mới nhận ra chiếc BMW màu đen của nhà cô
đỗ ngay sát lề đường khi chung cư tự bao giờ. Cô lẳng lặng sang đường.
Người có vẻ đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng chia tay vừa rồi, mở cửa
sau xe bước ra. Khi tiếng cửa xe đóng sập vang lên, người con trai đã
đứng đối diện cô. Tóc nâu, mắt xám. Cậu đưa tay lấy xuống một cọng cỏ có lẽ đã bám trên tóc Linh từ lúc cô nhảy tường bị ngã, đến bây giờ.

"Em vừa lòng chưa?" Lạnh nhạt.

Nụ cười của cô gái tắt ngấm.

...

Rành mạch ra mà nói thì sóng gió ngày hôm ấy của Phạm Hải Nam chưa phải đến đó là hết, cậu còn phải trải qua thử thách đem sách trả cho Hà và
đưa ra một lời giải thích cho sự chậm trễ đến độ ngớ ngẩn vừa rồi. Nhưng một cách đáng ngạc nhiên là Hà có vẻ không muốn gây khó dễ cho Nam, cô
thậm chí không buồn nghe giải thích, chỉ nói một câu khó hiểu "lo cái
thân cậu đi, đừng lo chuyện bao đồng", khiến cho Nam có hơi chột dạ
"không lẽ cô nàng biết?".

---

@Về cái tên trường, tớ không phải người sính ngoại gì, nhưng do nhà đầu tư- sáng lập là Việt kiều nên đặt nghe cho có vẻ thôi. Roger &
Gallet là một loại nước hoa tớ dùng. Gallet là một cái tên Pháp
cũng rất thích hợp với gia đình ông Trường Thịnh là Việt kiều Pháp, vợ
ông là bà Lưu Thủy có một phần tư dòng máu Pháp.



Giai đoạn "mào đầu" kết thúc, học kỳ một chính thức vào guồng. Hà quay
cuồng với học chính, học thêm ở nhà, cộng với hoạt động của CLB. Chỉ còn mấy tuần nữa là giải bóng đá giữa các trường trung học toàn quốc bắt
đầu khởi động. Cũng may giải lần này được tổ chức ở Hà Nội nên họ không
phải mất công di chuyển nhiều.

Một tin vui là Hải Nam lại được xét vào đội hình chính, chắc hẳn là do ý thức "cải tạo tốt". Giờ nghĩ lại thì Hà mới hiểu đây là cách làm việc
của Gallet, đều có nguyên nhân của nó, chưa cần đến sự tác động của bất
cứ "quyền lực ngầm" hay "lực lượng bắt nạt" nào hết.

Nhưng chính tác phong chỉ cần lý mà không mảy may chú ý đến tình này, đã dẫn đến một rắc rối khác, mang tên Mai Tuấn Anh.

Người này, lại một lần nữa phải xuống dự bị, nhường chỗ cho Nam, chuỗi
ngày hả hê sai vặt, bắt nạt "kẻ chiếm chỗ đáng ghét" cũng vì thế mà kết
thúc.

HLV chỉ xuất hiện đầu buổi tập, để đọc danh sách đội hình chính thức
cho trận ra quân sắp tới và giao bài tập. Sao khi thầy đi khuất, Tuấn
Anh tỏ thái độ hậm hực ra mặt, dẫn đến buổi tập chệch choạc với vô số
lần sút cầu môn lẫn đường chuyền hỏng. Cậu ta cũng là người duy nhất
không vượt qua bài sát hạch định kỳ.

Cuối buổi tập, đội trưởng Bảo Long nói đơn giản, từ giờ cho đến tuần
sau sẽ lại kiểm tra một lần nữa, thành viên nào không đáp ứng được các
tỷ lệ cơ bản sẽ phải ra khỏi đội. Không ám chỉ ai khác ngoài Tuấn Anh.

Đó là giọt nước tràn ly, khiến cho anh chàng nổi cơn tam bành:

"Bị đuổi? Tôi, người không bao giờ bỏ một buổi tập nào từ khi gia nhập
đến nay, kiên nhẫn ngồi ghế dự bị cả một năm trời, luôn đóng góp ý kiến
nếu có thể?"

Long không hề thay đổi sắc mặt, trả lời lạnh lùng:

"Nguyên tắc là nguyên tắc, chúng ta nhắm đến mục tiêu duy nhất là ngôi vô địch, giữ gìn danh tiếng cho trường."

Tuấn Anh thấy vậy càng điên tiết:

"Trọng Khanh không tham gia bất cứ một buổi tập nào từ đầu năm đến giờ, tôi không chấp. Nhưng thằng đó?" cậu chỉ thẳng vào mặt Nam. "Mới vào
đội chưa đầy một tháng. Đã thế còn vô kỷ luật, giữa trận đấu quan trọng
còn dám bỏ dở, nó tưởng nó là ai? Còn tôi... Đầu óc đã chẳng thông minh