
ước mắt, đập chân ôm bụng ngã xuống đất cười bò. Giang nghe xong thì biết bèn lắc đầu nói:
- Thông cảm, anh Công của mấy đứa không có khả năng sinh lí của đàn ông nên không hiểu được xuất xứ của Cuba đâu.
Mọi người nghe xong càng cười không ngừng nghỉ.
Công nghe Giang và mọi người trêu thì trầm mặc suy nghĩ: Cuba…Cu…ba…Một tia sáng lóe qua đầu Công bỗng chốc mặt đỏ rần rần bèn thẹn quá quát lên:
- Mấy cái đứa này, dám trêu anh tụi bây.
Thấy Công nổi giận, Minh Trang bèn nịnh nọt:
- Giỡn chút thôi mà…anh đừng giận, giận quá sẽ bị nỗi mụn mà mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh thôi.
Vầy đi ha, để chuộc tội, tụi em sẽ kết nạp anh vào nhóm Cà tụi em, đi đâu cũng không bỏ rơi anh, anh thấy sao.
- Được – Công gật gù vuốt cằm ra chiều đắc ý, đi chung với 5 cô gái dễ thương cũng là một sự hãnh diện khó ai có.
- Ok . Vậy phải tìm cho anh một biệt danh cà mới được – Phương Hồng gật đầu.
- Vậy cho anh làm cà rốt đi – Công bèn đề nghị.
- Không được, cà rốt đã có người làm rồi – Minh Trang bèn phản đối.
- Cà dĩa thì sao – Công suy ngẫm một lát rồi bèn đề nghị.
- Cũng không được, cà dĩa đã có người làm rồi – Lê Phương lên tiếng phản đối.
- Đối với người đàn ông duy nhất trong nhóm cà như anh thì phải đặt một cái tên thật độc, có một không hai trên đời này – Hải Quỳnh mím cười nói, Công không để ý thấy nước mắt Hải Quỳnh đã kéo màn nước vì phải nhịn cười.
- Hải Quỳnh nói đúng, tên của anh phải độc đáo mới được – Công gật gù tán thưởng.
- Em biết rồi, đặt tên là cà ông giặc đi – Ngọc Yến vỗ tay đề nghị.
- Cà ông giặc…có cái tên cà này sao – Công nhíu mày nhìn Giang hỏi.
- Đừng hỏi tui, tụi không rành chuyện chợ búa đâu – Giang phẩy tay đáp.
- Có…tất nhiên là có cà này – Minh Trang bèn lên tiếng xác nhận.
- Quyết định lấy tên này đi, vừa lạ vừa độc, có một không hai trên đời này – Lê Phương bèn hùa thêm một câu.
- Được, vậy thì quyết định lấy tên này đi – Công gật đầu đồng ý.
- Cha mẹ ơi, tao bị nội thương vì nín cười rồi tụi bây ơi – Phương Hồng nước mắt chảy ròng ròng la lên.
Ngay lặp tức cả bọn cùng lúc không nhịn được bèn tiếp tục ôm bụng cười nghiêng ngả. Công biết mình lại tiếp tục bị mắc lừa lần nữa thì tái mặt nhảm lại cái tên “cà ông giặc” kia. Sau đó thì….( bà con cô bác đừng ai cố tìm hiểu cái chữ này làm gì- cái này viết để tụi bạn mình hiểu là được rồi )
Giang vỗ lưng Công một cái thật mạnh cười trêu:
- Cho ông chừa cái tật ham hố đi.
- Anh không thèm chơi với mấy đứa nữa – Công vùng vằng đứng dậy định bỏ đi, cả nhóm bèn níu giữ lại.
- Tụi em sai rồi, không ghẹo anh nữa đâu – Phương Hồng nắm tay Công kéo lại.
- Tại vì chán quá, nên mới ghẹo anh cho vui thôi, đừng giận nữa, tìm cái gì chơi đi – Minh Trang bèn nói.
Công nghe vậy cũng bớt giận bèn ngồi xuống cúi thấp đầu bảo:
- Thật ra anh có đem theo một bộ bài, tụi mình chơi đánh bài đi.
- Được đó – Lê Phương mắt sáng rỡ vội gật đầu đồng ý.
- Chơi ăn gì ? Quẹt lọ ghẹ ha – Minh trang hỏi ngay tắp lự.
- Hay chơi quỳ gối – Phương Hồng bèn đề nghị.
- Tần Phong thì tụi anh lo được. Cái chính là có thầy Vũ ở đây thì khó chơi lắm, cắm cờ bạc mà – Giang cũng chụm đầu vào bảo.
- Vầy đi, người nào đó hy sinh dụ thầy đi nơi khác đi – Công liếm môi nói.
Cả nhóm bèn quay sang nhìn Hải Quỳnh, hải Quỳnh hơi tái mặt khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
- Sao lại là mình.
- Bà đâu có biết chơi đánh bài, ngoan đi hy sinh thân mình vì những đứa bẹn thân yêu đi – Minh Trang bèn lên tiếng dụ dỗ.
- Nhưng mà nhưng mà ….mình biết dụ thầy làm sao – Hải Quỳnh sợ sệt hỏi.
- Rủ thầy đi đâu đó đi – Phương Hồng bèn đề nghị.
- Được rồi…cứ đến gặp thầy đi rồi tính – Lê Phương bèn giục.
Vậy là cả nhóm bắt ép Hải Quỳnh đi tìm Khánh Vũ, giả vờ như vô tình đi ngang thì gặp bàn chào:
- Tụi em chào thầy
Khánh Vũ cũng cười chào lại rồi hỏi:
- Mấy em định đi đâu vậy?
- Hải Quỳnh thích đi ngắm sao, nhưng tụi em thì lại không thích ngắm lắm cho nên định đưa Hải Quỳnh ra bờ sông rồi trở về, kẹt nỗi, Hải Quỳnh lại sợ ở một mình – Minh trang chép miệng than thở.
- Thầy ơi, bây giờ Thầy rảnh phải không thầy, thấy dẫn bạn ấy đi ngắm sao nha thầy – Lê Phương bèn nũng nịu năn nỉ.
Khánh Vũ ngước mắt nhìn hải Quỳnh:
- Em muốn đi ngắm sao hả?
Thấy Hải Quỳnh chần chừ thì Phương Hồng bèn huých vào người cô một cái, Hải Quỳnh bèn gật đầu.
- Vậy để thầy dẫn em đi – Khánh Vũ mĩm cười dịu dàng đáp.
- Hoan hô thầy….thầy muôn năm – Cả bọn reo lên mừng rỡ.
- Vậy tụi em giao Hải Quỳnh cho thầy đó nha, tụi em đi đây – Minh Trang bèn đẩy Hải Quỳnh về phía Khánh vũ rồi cười thích chí cùng mấy người kia chạy đi.
- Đi thôi, chúng ta ra bờ sông – Khánh Vũ h