
ì anh mà đi 999 bước và chờ anh dưới cái nắng thì đúng là quá ngốc, nếu là cô chưa chắc cô đã làm.”
- Mỗi khi ở bên cô ấy, anh đều cảm thấy hạnh phúc.
“Ai cũng đều cảm thấy hạnh phúc khi ở bên người mình yêu cả”
- Khi nhìn cô ấy cười, anh luôn có cảm giác đây mới chính là cuộc sống mà anh hằng mơ ước.
“ Cô ấy thật hạnh phúc, mình ngưỡng mộ cô ấy”
Hải Quỳnh cứ im lặng nghe Tần Phong kể chuyện. Từng lời, từng lời, ánh mắt anh khi kể đều ẩn chứa sự hạnh phúc khiến cho tim Hải Quỳnh cứ như bị ai dùng kim đâm vào từng nhát, từng nhát đến rớm máu đầy đau đớn. Cô vẫn cố gắng tươi cười đem nước mắt cho chảy ngược vào tim.
- Vì sao cô ấy lại rời xa anh – Hải Quỳnh đột nhiên thốt lên hỏi, cô đã tự nói với lòng là chỉ nên im lặng lắng nghe, nhưng lại không kìm lòng được muốn biết tại sao có một người con gái được yêu thương hết mực như thế lại đành lòng rời bỏ người mình yêu mà ra đi như thế.
- Vì anh là một tên ngốc.
Hải Quỳnh không ngờ Tần Phong đáp lại sự mong chờ đáp án của cô bằng một lời mắng chính bản thân mình. Cô lặng lẽ nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của anh. Bàn tay nhỏ nhắn thon dài của cô nắm lấy bàn tay to lớn nhưng ấm áp của anh cho ra một cảm giác xúc động khó diễn tả. Cô nhẹ nhàng an ủi anh:
- Rồi cô ấy sẽ hiểu và trở về với anh.
Tần Phong không đáp, anh nhìn vào ánh mắt của cô thật sâu, cô giật mình một cái vội vàng muốn rút tay lại quay mặt đi nhưng tay đã bị anh nắm lại. Cô sững sờ nhìn anh, anh khẽ khành đáp:
- Cho anh được mời em một bản nhạc.
Hải Quỳnh thu tay về rồi lắc đầu đáp:
- Em không biết khiêu vũ.
- Anh dìu em – Tần Phong khẽ đáp rồi đứng dậy nắm tay Hải quỳnh kéo cô ra khỏi bàn.
Trong phòng nãy giờ vẫn vang lên những điệu nhạc êm dịu trầm bỗng đầy lãng mạn rồi. tần Phong một tay nắm tay Hải Quỳnh, một tay vòng qua eo cô giữ lấy dìu cô đi theo điệu nhạc êm dịu kia.
Hải Quỳnh xưa nay chưa từng khiêu vũ bao giờ, nhưng đột nhiên lại có thể cùng Tần phong hòa vào từng bước nhảy chưa sai nhịp nào. Là cô đột nhiên biết nhảy hay là vì Tần Phong giỏi dẫn dắt cho cô.
Khi hai người kết thúc điệu nhảy của mình, Hải Quỳnh muốn rời đi nhưng tay lại bị Tần Phong giữ chặt. Hai người cứ thế đứng im lặng , bốn mắt giao nhau đầy nồng đượm không muốn rồi đi. Rồi bàn tay giữ lấy eo của Hải Quỳnh dời lên phía trên , vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cử động nhẹ nhàng của Tần Phong khiến Hải Quỳnh run lên, toàn thân mất đi ý chí, trong lòng dâng lên một nỗi khoa khát mãnh liệt. Hơi thở của hai người phủ trùm kín cơ thể của nhau.
Tần Phong vuốt nhẹ gương mặt mịn màng của Hải Quỳnh rồi dừng lại ở bờ môi căng mộng hồng hồng của Hải Quỳnh, cả cơ thể cô mềm nhũn, hơi thở dồn dập, ánh mắt đã mờ đi, cô họng khô khan run run khẽ gọi:
- Tần Phong.
Đáp lại Hải Quỳnh là một nụ hôn đọng ở trên môi, lúc đầu là vờn nhẹ trên vành môi cô, sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ dường như bùng phát hết tất cả những nỗi khao khát của anh. Tần Phong cắn nhẹ bờ môi của Hải quỳnh làm nó hé ra, lưỡi anh dây dưa trên môi và răng cô một chốc rồi nhanh chóng tách hai hàm răng của cô ra mà xâm nhập vào bên trong. Từng chút từng chút chiếm lấy hơi thở thơm nồng của Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh đầu óc đã trở nên mụ mẫm hết cả, cô khẽ nhắm mắt đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt của Tần Phong. Một tay vòng qua eo cô kéo cô sát lại gần anh hơn, tay kia luồn qua suối tóc đen tuyền mát rượi của cô. Hải Quỳnh choàng hai tay vòng sang cổ Tần Phong giữ cho thân mình không khụy xuống.
Không gian xung quanh vốn tĩnh lặng nay càng tĩnh lặng hơn.
Không khí tràn ngập hơi thở, cùng nụ hôn quấn quít.
Mãi sau cho đến khi Tần Phong cảm nhận được những làn nước mắt nóng hổi của Hải Quỳnh lăn trên má cô từ lúc nào, anh mới dừng lại.
Tần Phong đau lòng đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Hải quỳnh.
- Đừng khóc.
Hải Quỳnh trở về nhà với tâm trạng buồn bã. Cô vùi mình trong chăn, cô không hối hận vì yêu Tần Phong bởi vì cô sẽ quên anh. Hải Quỳnh sẽ vùi chôn kỷ niệm đẹp này vào sâu trong quá khứ, mãi mãi lãng quên. Những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô như chôn vùi một tình yêu vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Cô lặng lẽ ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Khánh Vũ, đầu dây bên kia vừa bốc máy, Hải Quỳnh liền nói:
- Chúng ta kết hôn đi.
Ghen là một cảm xúc lạ
Lại một buổi tối tự do, mọi người tụ tập cùng nhau chơi.
- Này, cho anh biết dòng họ cà của tụi em bắt nguồn từ đâu – Công nhìn nhóm ngũ long công chúa đang mặc áo đồng phục cà của họ thỉ thắc mắc.
- Hihi…dòng họ cà tụi em bắt nguồn từ đất nước Cu…ba….- Minh Trang cười phá ra đáp cố tình kéo dài hai chữ sau.
- Cu ba…nước Cuba bộ trồng nhiều thứ cà lắm à – Công nhăn trán ngạc nhiên, trước giờ chỉ nghe Cu ba trồng nhiều hoa hồng chứ chưa nghe Cuba trồng nhiều loại cà bao giờ.
Cả nhóm nghe Công nói thì phá ra cười chảy n