
Đến cả Phong ở nhà cùng em thì tự dưng lại bị tiêu chảy.”
Dừng một lát, anh mới phán câu cuối cùng:
“Những sự việc này không phải quá trùng hợp đi!”
Thanh Y dù bị lật tẩy cũng không có biểu hiện gì trên mặt.
- Các người thông đồng với nhau đưa tôi trở thành tâm điểm cho người ta dòm ngó, hại tôi suốt cả tuần nay chẳng dám ra ngoài bởi bọn săn báo cứ rình rập xung quanh. Như thế mà không đòi lại công lí thì thật có lỗi với bản thân!
“Đó là tất cả lí do hay em vốn không muốn kết hôn với tôi?”
Giọng Âu Dương Quân bỗng trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Chỉ sợ câu trả lời của cô không vừa ý anh thì anh không ngại biến đêm giáng sinh thành đêm săn mồi, đem thành phố yên bình này biến thành nghĩa trang.
- Anh chưa cầu hôn với tôi lại tuyên cáo với mọi người rằng tôi sẽ cùng anh kết hôn, anh không thấy mâu thuẫn sao?
Thanh Y biết điều lựa lời mà nói. Và thật may nó lại khiến tâm trạng của Âu Dương Quân trở nên tốt hơn, anh sảng khoái nói:
“Được, vậy chỉ cần tôi cầu hôn thì em sẽ đồng ý chứ gì?”
Cái tên độc đoán này, chấp nhận hay không là quyền của cô chứ!
Còn chưa kịp lên tiếng phản bác, cô đã nghe thấy một âm thanh vù vù đang dần to lên. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia thì thấy một chiếc trực thăng đang tiến lại gần. Những cây cao trong khuôn viên khách sạn đều bị quạt cho ngã rạp, lá bay tung trời.
Khi chiếc trực thăng từ từ hạ thấp xuống, Thanh Y mới nhìn rõ người đang đứng ở cửa máy bay không ai khác ngoài Âu Dương Quân. Anh đang hướng về cô vẫy tay và mỉm cười.
Sau một hồi khiến cây cối tơi tả, chiếc cánh xoay vòng vòng trên trực thăng giờ mới chịu ngừng lại.
Âu Dương Quân bước xuống, nét mặt hớn hở chưa từng thấy tiến đến gần nơi cô đang ngồi. Anh mặt bộ comple đen lịch lãm, đi vòng qua chiếc bàn rồi dừng lại trước mặt Thanh Y. Cô bị khí thế ngời ngời của anh bức đành phải đứng dậy, ngước mặt nhìn xem con người này rốt cuộc muốn làm gì.
Bất ngờ, cây cầu mà hai người đang đứng đột nhiên phụt lên những tia pháo bông sáng chói, đẹp mắt. Lấy nơi này làm trung tâm, những cột pháo hoa như những bó lúa vàng lần lượt được cháy sáng, chạy dọc theo cây cầu rồi vòng ra quanh hồ tạo nên khung cảnh mơ hồ, ảo diệu.
Còn chưa hiểu điều gì xảy ra, Thanh Y lại trố to mắt nhìn Âu Dương Quân vươn tay đón một bó hoa hồng thật lớn đang rơi từ trên trời xuống cùng vô vàn cánh hoa bay lất phất, nhẹ nhàng phiêu lãng trong không trung.
Âu Dương Quân chính xác đón lấy bó hoa rồi quỳ một chân xuống cây cầu đá, ngẩng mặt với đôi mắt sáng ngời nhìn Thanh Y, môi mấp máy:
- Lý Thanh Y, em hãy đồng ý kết hôn cùng tôi nhé! Hằng đêm ôm em ngủ mà chẳng thể làm được gì hơn là việc cực kì thách thức với tôi rồi. Bây giờ, tôi muốn thông báo với em rằng giới hạn chịu đựng của tôi đã hết, nếu em còn không đồng ý... Hừm, lí nào có chuyện em không đồng ý! Một người đàn ông hoàn hảo như tôi đang đứng trước mặt cầu hôn thì em làm sao có thể lắc đầu, phải không? Vì vậy, Thanh Y à, em hãy nhanh nhanh gật đầu đi!
Thanh Y dở khóc dở cười nghe lời cầu hôn của anh. Cô thật muốn nói với anh, anh quá tự đại rồi! Anh rõ ràng là đang tự hoang tưởng về bản thân.
Những tia pháo không ngừng cháy sáng, những cánh hoa không ngừng rơi, âm nhạc du dương nhẹ nhàng như ảo mộng cùng một người đàn ông tuấn tú, cao ngạo đang quỳ gối trước mặt khiến Thanh Y bối rối. Tim cô đập nhanh hơn bình thường, mặt cũng nóng hơn, đỏ hơn. Cô mỉm cười, giọng hơi run:
- Anh không thể cho thêm một câu hứa hẹn nào sao?
- Hứa hẹn? Cần gì phải hứa ! Vì tôi nhất định sẽ yêu thương em, bảo vệ em. Với em, tôi sẽ cùng sống cùng chết, không thay lòng, không đổi dạ, xem em như viên ngọc quý giá mà trân trọng. Đó đều là điều hiển nhiên xảy ra nên lời hứa... không khác gì một lời vô nghĩa.
Thanh Y không quan tâm gì nữa mà cúi người, nhào ngay vào lòng Âu Dương Quân. Hai tay vòng qua cổ anh ôm thật chặt. Người đàn ông này, từ bây giờ đã là của cô!
Bỗng nhiên, một thứ cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc mạnh mẽ lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể của cả hai.
Thời gian cứ thế trôi qua thật lâu, thật lâu, cho đến khi Âu Dương Quân phát hiện còn điểm quan trọng mới nhẹ đẩy Thanh Y. Anh rút từ túi quần chiếc hộp màu đen và mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, lấp lánh nổi bật.
Âu Dương Quân lấy chiếc nhẫn rồi nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Thanh Y, đeo lên ngón áp úp của cô.
- Từ nay, em sẽ là người phụ nữ của tôi!
---
Trái với khung cảnh mười phần lãng mạn bên dưới, trên sân thượng của khách sạn, đám Phong, Vũ, Hàn cùng một số thuộc hạ đang tập trung rải cánh hoa. Cả mấy giỏ cánh hoa hồng lớn được thả đều, bay theo hướng gió rồi đáp đúng đến vị trí của Âu Dương Quân và Thanh Y.
- Phù, xem như xong! Quãng thời gian đau khổ của chúng ta nhờ vào việc này đã có thể kết thúc rồi.
Vũ thở phào một hơi.
Vì muốn trả thù anh