Polaroid
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323655

Bình chọn: 7.00/10/365 lượt.

g, vô vị của thiên hạ. Nhưng từ khi gặp Thanh Y, những lời nói đó lại bắt đầu có tác động đến anh. Đặc biệt là trong mối quan hệ giữa hai người, anh muốn nó phải trở thành truyền kì, muốn dành sự hoàn hảo, tốt đẹp nhất cho người con gái anh trân trọng và yêu thương.

Bên ngoài, mưa gió lạnh lẽo vẫn táp vào khung cửa sổ...

Đêm Giáng sinh, tiết trời lạnh giá vô cùng.

Thế nhưng bầu trời trên kia lại khá trong.

Trên đường, những cặp tình nhân khoác tay nhau ấm cúng cùng dạo bước, trò chuyện. Những đứa trẻ mặc áo lông ấm sực chạy nhảy tung tăng. Trên khắp nẻo phố lớn đều vang lên điệu nhạc giáng sinh rộn ràng khiến lòng người vui vẻ.

Những cây thông Noel trong các nhà hàng, quảng trường... được trang trí rất nhiều thứ bắt mắt cùng dây đèn chớp nháy lấp lánh.

Thanh Y ngồi trong chiếc xe Lexus RX ngắm cảnh lướt qua hai bên. Hôm nay người lái xe của cô không phải Vũ, chẳng phải Phong và đương nhiên không là Hàn mà chỉ là một thuộc hạ của Âu Dương Quân.

Nhưng người này đương nhiên không phải hạng tầm thường, anh ta là một thuộc hạ đắc lực chỉ sau Vũ trong việc quản lí thế lực ngầm, từng lập không ít thành tích, đến cả súng gí vào đầu thì mắt cũng không thèm động. Cũng phải, thuộc hạ của Âu Dương Quân đâu có kẻ nào vô dụng, người có thể được tin tưởng để hộ tống cô càng không thể thuộc nhóm đó.

Từ sau khi cô xem xong chương trình ti vi hôm ở bệnh viện, sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng của Âu Dương Quân. Hỏi mấy tên thuộc hạ thân tín thì được biết anh đã đi công tác ở Anh.

Hừ, bị thương nặng như thế mà không chịu nằm yên dưỡng thương. Được, anh thích làm việc như thế thì cho anh làm đến chết luôn đi!

Thanh Y thầm mắng.

Âu Dương Quân đi biệt tích suốt một tuần liền mà không hề liên lạc với cô. Đến khi cô chủ động gọi cho anh thì điện thoại lại vang lên tiếng của cô tổng đài nhẹ nhàng, báo rằng thuê bao tạm thời tắt máy.

Cô cũng đâu phải là loại người thiếu anh một ngày thì quay cuồng khó chịu. Anh không liên lạc, cô cũng chẳng thèm quan tâm. Hằng ngày, cô chạy bộ rồi luyện tập, ban đêm không có ác nhân quấy phá tuy có chút hụt hẫng không quen nhưng vẫn yên lành ngủ ngon. Vì thế, thương tích của cô từ lâu đã khỏi nay lại còn tăng lên vài kí thịt, thật không tồi!

Nhưng tên kia cách đây nửa ngày lại liên lạc, bảo cô tối nay nhất định phải đến khách sạn Dream sẽ có người hướng dẫn.

Lúc nhận được tin nhắn, Thanh Y gan lì không chịu đi. Mấy tên thuộc hạ tái mặt đau khổ chạy ngược chạy xuôi năn nỉ suốt buổi, cô mới miễn cưỡng bước ra khỏi biệt thự.

Thanh Y vừa xuống xe đã có một đoàn người mặc đồng phục khách sạn xếp thành hai hàng dài trước cửa cúi đầu chào.

Một nữ nhân viên xinh đẹp cười thân thiện bước ra khỏi đoàn người và tiến đến gần cô. Cô ta cúi người đưa tay, ý bảo mời cô vào trong. Thanh Y theo hướng cô ta chỉ cất bước đi.

Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu xanh biển thời trang, khoác ngoài áo lông trắng mềm mại, kết hợp với đôi gót cao màu trắng tạo nên cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái. Mái tóc đen mượt được xõa dài qua vai bồng bềnh bay trong gió.

Theo chân của cô nhân viên xinh đẹp, Thanh Y được dẫn đến khu vực trung tâm của khách sạn, nằm phía ngoài trời. Sau một hồi quan sát mà không thấy bóng Âu Dương Quân, cô quay lại định hỏi cô nhân viên kia thì cô ta đã rời khỏi từ lúc nào.

Thanh Y bĩu môi.

Tên Âu Dương Quân này không biết làm cái trò gì mà trời lạnh thế này còn muốn ăn tiệc giáng sinh ngoài trời.

Trước mặt cô là một chiếc hồ nhân tạo lớn, mặt nước trong xanh. Trên hồ có một cây cầu phẳng bắc ngang nối từ bên này sang bên kia. Giữa cây cầu là một đoạn phình to ra hình tròn, ở đó đã đặt sắn bộ bàn ghế kiểu cách.

Thanh Y bước lên cây cầu rồi tiến đến kéo một chiếc ghế và ngồi xuống. Thấy có luồng khí ấm bất ngờ, cô cúi đầu nhìn xuống chân bàn thì phát hiện dưới đó có đặt một chiếc lò sưởi ấm áp.

Đột nhiên trên tai vang lên tín hiệu, cô liền đưa tay nhấn nút liên lạc. Bên kia là giọng của Âu Dương Quân:

“Em đến rồi?”

Thanh Y không nói gì mà chỉ hừ nhẹ. Câu nói của anh chỉ như câu hỏi tu từ, mang tính khẳng định nên cô không nhất thiết trả lời. Hơn nữa, bắt cô đến sớm để đợi anh là cái lí gì vậy?

Bên tai cô lại vang lên tiếng cười nhẹ.

“Vẫn còn giận? Đã một tuần rồi, bọn Phong, Vũ, Hàn cũng bị em xử đến mức điêu đứng hết rồi còn gì!”

- Xử gì chứ? Tôi đâu có khả năng xử mấy con người tài hoa đó!

Thanh Y giọng điệu châm chọc trả lời. Vừa xong, cô lại nghe giọng cười hứng thú của Âu Dương Quân.

“Họa Lam đột nhiên trở mặt đòi chia tay với Vũ kiến cả tuần nay hồn cậu ta cứ vất vưởng ở xó xỉnh nào, tôi phải cho cậu ta nghỉ phép một ngày để giải quyết việc riêng. Hàn sau khi phỏng vấn ở đài truyền hình về thì số xe, số điện thoại đều bị người ta biết. Hằng ngày có đến vài trăm cuộc điện thoại từ các cô gái trẻ gọi đến khiến cậu ấy phải thay xe, đổi số.