
i oán hận của Băng có thể giết người và
có thể bay xa hàng vạn dặm, Băng đã giết chết ông ta không dưới một
nghìn lần.
Bốn giờ chiều, Băng đã biến thành một công chúa mỹ lệ.
Trong khi bốn cô nhân viên tận tình phục vụ và chăm sóc Băng cả một buổi
chiều hoan hỉ và sung sướng cười tươi ngắm nghía công sức tác phẩm hoàn
hảo của mình.
Băng lại mệt phờ người, mặt ỉu xìu như bị mắng oan.
Đẩy Băng đứng trước tấm gương lớn ở giữa phòng, một cô nhân viên vui vẻ bảo Băng.
_Em ngắm thử xem.
Băng mệt mỏi mở mắt nhìn cô gái đang đứng im nhìn mình trong gương.
Phản ứng đầu tiên của Băng là hét to lên.
_Yêu quái !
Bốn cô nhân viên bị tiếng hét lảnh lót của Băng làm cho sợ chết khiếp.
Đầu tiên họ hốt hoảng ngó xung quanh xem có con yêu quái nào lạc ra từ bộ truyện “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh không ?
Sau khi xác minh là không có, họ thở phào nhẹ nhõm.
Băng run run chỉ tay vào hình bóng của mình trong gương.
_Ai…ai kia ?
Bốn cô nhân viên bây giờ mới hiểu người mà Băng khiếp sợ chính là hình ảnh
phản chiếu của mình trong gương, họ che miệng cười khúc khích.
Không ngờ Băng lại trẻ con và đáng yêu như thế.
Lẽ ra khi thấy minh bỗng dưng trở nên xinh đẹp quyến rũ đến mê người thế này, Băng phải vui sướng và hạnh phúc mới đúng ?
Tại sao Băng lại khiếp sợ, lại hét toáng lên như gặp phải quỷ ?
Lẽ nào Băng thích hình dáng lôi thôi, lếch thếch của mình trước kia ?
Băng không chỉ là một khách hàng kì lạ, mà còn là một cô gái có sở thích ăn mặc và có kiểu suy nghĩ khác người hiếm có.
Băng cúi xuống nhìn chiếc váy màu xanh dương dài ngang gối, đang thướt tha
khua nhẹ gấu váy, nhìn chiếc giày cao gót màu trắng của mình mà ớn, mà
than thầm, mà kêu than.
_Quần áo của em đâu ?
Băng nén giận hỏi.
_Chị đã mang đi bỏ ngoài thúng rác rồi.
_Sao ?
Băng hét lên thất thanh.
Ông lấy đầu, Băng chán nản hỏi.
_Sao chị lại ném bỏ đồ của em ?
Chị nhân viên phì cười đáp.
_Ông Hoàng dặn bọn chị là không được để em mặc bộ đồ đó đi ra khỏi cửa hàng, nếu không ông ấy sẽ đuổi việc hết bọn chị.
Lúc đầu mấy cô nhân viên còn mỉm cười, nhưng ngay sau đó họ lại buồn rầu
nhìn Băng như mong và hy vọng Băng hiểu cho hoàn cảnh của họ.
Họ chỉ là nhân viên dưới quyền, chỉ là người đi làm công, nếu không làm
hài lòng chủ nhân, họ có nguy cơ bị tống ra ngoài đường.
Băng là một cô gái tốt bụng và lương thiện, Băng làm sao có thể trơ mắt đứng
nhìn người khác vì mình mà bị liên lụy và bị mắng oan.
_Cửa hàng này là của Hoàng Trọng Quân ?
_Đúng, em không biết sao ?
Chị nhân viên có khuôn mặt tròn trĩnh như cái bánh rán nghi hoặc hỏi Băng.
_Em không biết.
Băng kêu khổ.
Xem ra không nghe lời ông ta cũng không được nữa rồi.
Nhìn bốn chị nhân viên dễ thương, vui tính và tốt bụng đang đứng im nhìn
mình thế này, Băng không nỡ khiến trái tim nhỏ bé của họ bị văng ra
ngoài khi mình cứ cố tình làm trái lời của ông ta đến cùng.
Băng chán ngán nhìn kĩ hình ảnh của mình trong gương.
Ngay cả chính mình, Băng cũng không nhận ra. Băng bây giờ khác quá.
Khuôn mặt được đánh một lớp phấn mỏng, do nước da của Băng đã trắng hồng rồi
nên không cần phải trang điểm nhiều, đôi lông mày thanh tú, mắt long
lanh, đôi môi được tô một ít son bóng, mái tóc suôn mềm buông rũ xuống
bờ vai.
Nhìn Băng lúc này, mọi người phải thốt lên hai từ “mỹ
nhân”, còn Băng sau khi nhận xét sắc đẹp của mình, Băng chỉ thấy mình
giống yêu quái hơn giống người.
Tiếng kêu lảnh lót của một cô nhân viên trong cửa hàng.
_Ông Hoàng đến rồi !
Băng giật mình quay lại nhìn người đàn ông đang đứng phía sau lưng mình.
Khi bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn mình chằm chằm, Băng đỏ bừng mặt, ánh mặt bối rối vội cụp xuống, trái tim đập thật nhanh.
Cả đời Băng, cũng chưa có lúc nào cảm thấy xấu hổ và bối rối như lúc này.
Băng cảm thấy mình chẳng khác gì một món hàng để người ta đem ra sờ mó và mua bán.
Cảm giác lúc này của ông ta là sững sờ không dám tin.
Ông ta đã từng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp và quyến rũ nhưng một cô
gái có khí chất thanh cao và tao nhã giống như Băng thì ông ta chưa từng gặp bao giờ.
Tuy Băng đứng ở ngay trước mắt, mà ông ta lại tưởng Băng chỉ là ảo ảnh, là hình bóng không có thực.
Công chúa !
Đúng ! Lúc này Băng là cô công chúa nhỏ bé, là cô vợ mà ông ta không muốn
yêu, nhưng không thể điều khiển được con tim của mình.
Ông ta đã rung động, đã mê say.
Càng ngắm nhìn Băng, ông ta càng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt và chiếc
váy đang ôm khít lấy thân hình nhỏ bé và quyến rũ của Băng.
Quá đẹp !
Trái tim ông ta đang không ngừng đập nhanh lên