Polaroid
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326545

Bình chọn: 8.5.00/10/654 lượt.

ng nay,
ông ta lại càng thêm quyết tâm bắt Băng phải thay đổi.

_Không còn gì để nói nữa chứ ?

Băng thở dài lắc đầu.

_Không.

Mặt Băng tiu nghỉu như một con mèo bị chủ mắng oan.

Ông ta phì cười nhưng không dám cười trước mặt Băng và mọi người ở đây.

_Nếu không còn gì để nói, thì mau đi vào trong và làm theo lời tôi đi, chiều tôi quay lại đón. Nhớ kĩ là không được bỏ trốn. Cô không trốn thoát
khỏi lòng bàn tay tôi đâu, cũng đừng vọng tưởng là có thể chống đối được tôi. Cô nên nhớ cô không phải chỉ có một mình, mà còn có bạn bè của cô
và cả cái cô nhi viện mà cô lớn lên nữa.

Khi nói những lời tàn nhẫn này, giọng ông ta lạnh lùng không có một chút tình cảm.

Giống như một con quỷ ban tội chết cho nạn nhân của nó, ánh mắt ông ta còn lạnh lẽo và sắc bén hơn cả dao.

Mắt Băng đỏ hoe, chưa đầy hai câu nói của ông ta, Băng rơi lệ.

Tâm tư u uất, lòng buồn chán và cô đơn.

Băng căm hận ông ta, khinh ghét ông ta.

Sao lúc nào ông ta cũng dùng giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn của mình để chà đạp lên lòng tự trọng của Băng ?

Băng là một con bé con chưa trưởng thành, chỉ cần hù dọa một chút, chỉ cần
thương tổn đến tình cảm của Băng, Băng sẽ sụt sịt khóc liền.

Quẹt nước mắt trên má, hầm hầm nhìn ông ta, Băng căm phẫn hét to.

_Tôi ghét ông !

Sau đó Băng bỏ chạy vào trong.

Mọi người bàng hoàng nhìn cả hai.

Họ ngơ ngác không hiểu gì cả. Từ lúc ông ta xuất hiện cùng với Băng, có
già nửa mọi người ở đây thắc mắc muốn biết mối quan hệ thật sự giữa ông
ta và Băng là gì?

Qua mấy câu nói chuyện giữa ông ta và Băng. Họ nhận ra, tuy rằng ông ta vẫn lạnh lùng, vẫn vô cảm nhưng đối với Băng,
ông ta đã hết mực cưng chiều và nhún nhường.

Nếu không, bằng vào tính cách của ông ta, Băng đã gặp họa từ lâu rồi.

Phúc càng ngày càng bị ông ta làm cho nửa mê nửa tỉnh.

Trên môi Phúc xuất hiện một nụ cười khó hiểu.

Phúc biết từ lúc lấy Băng, sếp mới thay đổi và không còn là chính mình.

Thấy sếp vì một cô gái thay đổi tính cách và quan điểm sống, đã tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống, Phúc mừng cho ông ta.

Đứng im nhìn vào trong một lúc, ông ta ngơ ngẩn rời khỏi cửa hàng Á Âu.

Trên môi ông ta không biết từ lúc nào đã có một nụ cười tuy chỉ là thoáng
qua nhưng cũng đủ xua tan đi đám mây mù trên bầu trời.

Băng phóng thẳng vào phòng vệ sinh sau khi hỏi một cô nhân viên trong cửa hàng.

Thấy một phòng trống, Băng nhanh chóng bước vào trong.

_Rầm.

Cánh cửa bị Băng trút giận nên đóng mạnh vào bản lề.

Mấy phòng bên cạnh, bị Băng dọa cho sợ chết khiếp.

Họ vừa đi vệ sinh, vừa nơm nớp lo sợ Băng sẽ phá cửa và xông vào đánh họ. Họ tưởng Băng là một người bị bệnh thần kinh.

Sau khi đi vệ sinh xong, Băng đá mạnh lên cái bồn cầu.

_Cho ông chết ! Chết đi ! Tôi căm ghét ông !

Đá liên tiếp hai cái nữa, Băng lại chửu tiếp.

_Anh tưởng là tôi sợ anh hả ? Cứ chờ đấy, cũng có ngày tôi sẽ cho anh biết tay.

_Rắc ! Rầm ! Hự !

Những tiếng kêu khủng bố trong phòng vệ sinh của Băng không ngừng truyền ra bên ngoài.

Mấy phòng vệ sinh bên cạnh hốt hoảng quá, họ nhanh chóng giải quyết, thậm
chí có người còn không dám ngồi xuống bồn cầu để đi vệ sinh mà đã vọt lẹ như bị ma đuổi.

Khi đã trút hết tức giận và bực tức lên cái bồn cầu tội nghiệp, Băng mới ung dung và thong thả đi ra bên ngoài.

Lúc Băng ra đến nơi, tất cả mọi người trong nhà vệ sinh nữ đều biến mất.

Cả đời Băng cũng chưa từng trải qua những khổ hình như thế.

Đầu
tiên họ không nể nang gì Băng mà hung hăng bước lại lột hệt đồ trên
người Băng, họ thấy thế vẫn còn chưa đủ khiến cho Băng sợ chết khiếp, họ bắt Băng phải đi tắm, đi mát xa.

“Hu hu hu !”

Băng hết khóc, rồi lại gào lên, họ cũng mặc, cũng không quan tâm.

Mệnh lệnh và yêu cầu của ông ta là Trời nên họ không thể không tuân theo.

Tắm xong cho Băng, họ bắt đầu tiến hành lột da mặt, tẩy lông và bôi những
thứ mà Băng phải bịt mũi và kêu ầm lên vì không chịu đựng những hương
thơm nồng nặc xông lên mũi mình.

Trước kia dù có bị đánh thâm tím thân thể, và quần một trận với bọn trẻ ở cô nhi viện, Băng cũng không mệt thế này.

Băng phải ngồi hơn một tiếng đồng hồ dưới máy hấp dầu, da đầu đau điếng vì Băng vặn vẹo mãi không yên.

Băng là khách hàng kì lạ nhất mà họ từng gặp.

Trong khi các quý cô khác vui sướng và hạnh phúc vì được chăm sóc đến tận
răng, Băng lại tưởng họ đang mang mình ra xẻo từng miếng thịt trên cơ
thể.

Sau khi làm xong cái việc được gọi là tu bổ và nâng cao nhan sắc, Băng bị họ ướm thử hết bộ đồ này đến bộ váy khác.

Băng nghiến răng ken két, lòng không ngừng nguyền rủa và chửu thầm Hoàng Trọng Quân.

Nếu ánh mắt, khuôn mặt và những lờ