
r/>
Ông ta muốn đẩy đầu của Băng ra khỏi vai nhưng vừa chạm vào tóc Băng, ông ta vội rụt tay lại.
Ngẫm nghĩ một lục, ông ta để yên cho Băng dựa vào vai mình để ngủ.
Nằm một lúc, Băng nắm lấy vạt áo của ông ta.
Ông ta lại giật mình, mặc dù cố tỏ ra bình thường, nhưng cảm giác mà Băng
mang lại cho ông ta không phải là không ảnh hưởng đến ông ta, mà là đang điều khiển tâm tư tình cảm của ông ta.
Ông ta không muốn xa vào lưới tình, nhưng liệu có thể chạy thoát khỏi tình cảm của chính mình ?
Về đến nhà, Băng vẫn còn ngủ say, vẫn dựa vào vai ông ta, bàn tay nắm tay áo của ông ta đã buông thõng.
Mấy lần Băng suýt chút nữa rơi tự do xuống không trung, cũng may được ông ta ôm nên không việc gì.
Bây giờ người nhăn nhó khổ sở là ông ta không phải là Băng.
Ông ta đang bị một con nhóc con quấy rối, đang phải làm những việc mà trước đây chưa từng làm.
Phải chăng quyết định lấy Băng là việc làm sai lầm nhất của ông ta ?
Liệu ông ta có thể trả được thù không hay là chính mình lại thêm một lần nữa tự làm khổ đau chính mình ?
Phúc mở cửa xe, nhìn thấy Băng đang ngủ say trên vai ông ta, Phúc kinh ngạc không thốt nên lời.
Đây là lần đầu tiên Phúc mới thấy sếp kiên nhẫn với một cô gái như thế.
Trước đây, sếp chưa từng nhượng bộ một ai.
Ngay cả nắm tay sếp còn lười nói gì đến việc cho người khác dựa vào vai để ngủ trên suốt đoạn đường đi.
_Dậy đi !
Ông ta lạnh lùng bảo Băng.
Băng vẫn nằm im.
Vừa bực mình vì tự nhiên lại trở nên yếu đuối lo cho Băng, vừa bị Phúc nhìn thấy biểu hiện khác lạ của mình khi thay đổi cách cư xử với người khác, ông ta thô lỗ đẩy đầu Băng ra khỏi vai.
_Bốp !
Đầu Băng đập nhẹ vào thành xe.
Băng giật mình tỉnh giấc, mở mắt quan sát xung quanh, gãi đầu, không nói không rằng, Băng tự mở cửa xe.
_Rầm !
Cánh cửa xe bị Băng dùng chân đóng lại.
Ông ta chưa kịp nói được câu vào, xốc lại túi sách trên vai, Băng phóng vọt vào nhà như một cơn lốc nhỏ.
Ông ta đứng lặng nhìn theo.
Phúc mím môi, một nụ cười nhẹ vừa mới xuất hiện trên môi.
Ông ta đứng trước Phúc, nên không biết trợ lý thân cận của mình đang cười thầm.
Lắc đầu chán nản, ông ta đi vào trong nhà.
Bà giúp việc biết tính của ông ta nên nhanh chóng bưng cho ông ta một ly cà phê.
_Mời ông.
Ông ta không nói gì.
Bà giúp việc nơm nớp lo sợ nhìn ông ta.
Người vệ sĩ lúc sáng mà ông ta phân phó trông chừng Băng đang đứng im bên
cạnh, anh ta cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta.
Anh ta đang chờ nghe ông ta trừng phạt mình.
Ông ta uống gần hết ly cà phê nhưng tuyệt đối không nhìn anh ta đến lấy một cái.
Hình như ông ta đã hoàn toàn quên mình còn có thêm một vệ sĩ nữa và cũng quên luôn chuyện lúc sáng rồi.
Ông ta càng không nói gì, anh ta càng sợ, mồ hôi trên mặt anh ta đang chảy xuống cổ.
Có lẽ ngay cả bị dao kè vào cổ, anh ta cũng không sợ bằng thái độ lãnh đạm của ông ta.
Trong khi dưới nhà đang có một chiến thầm lặng, một cuộc chiến tinh thần, trong phòng ngủ trên lầu, Băng đang yên giấc nồng.
Ngay sau khi vứt cặp sách lên bàn, cởi bỏ giày, Băng phi thân luôn lên giường.
Quên ăn, quên uống, và quên luôn tức giận, lúc này Băng chỉ có ngủ mới là nhất.
Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng.
_Cậu có gì cần giải thích với tôi không ?
_Xin…xin lỗi ông.
_Đây là câu duy nhất cậu muốn nói ?
Ông ta lạnh nhạt hỏi.
_Em…em hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa.
_Cậu nghĩ còn có lần sau nữa sao ?
Mồ hôi trên mặt anh ta càng ngày càng nhiều, miệng anh ta khô cứng, anh ta không biết nên ăn nói như thế nào cho phải.
_Lần sau đừng để tình trạng này xảy ra nữa, nếu cậu còn vi phạm cậu không cần phải đi làm nữa.
_Em hiểu rồi, cảm ơn sếp.
Anh ta mừng rỡ vội đáp ngay.
_Lui ra đi.
_Vâng.
Được ông ta khoan hồng và trách nhẹ vài câu, với anh ta mà nói chẳng khác gì vừa mới được ân xá một án tù năm năm.
Quẹt mồ hôi trên mặt, anh ta vội quay lưng đi ra ngoài.
_Ông chủ có muốn ăn cơm trưa không để tôi dọn ?
Bà giúp việc lễ phép hỏi.
Ông ta nghĩ đến Băng, nhớ lúc ở quán cơm do không ăn được thức ăn cay nên
Băng chỉ ăn có vài thìa và nói khi nào về nhà sẽ ăn thêm.
Nhìn lên lầu, ông ta không thấy bóng dáng của Băng đâu.
Vừa bực mình, vừa tức giận vì bị Băng chơi sỏ hết lần này đến lần khác, ông ta định bỏ mặc Băng nhưng lại không đành lòng nên bảo bà giúp việc.
_Bà cứ dọn ra đi.
Bà giúp việc gật đầu coi như đã hiểu, bà mừng rỡ vội đi ngay vào bếp.
Giống như người vệ sĩ lúc này, việc không bị ông ta trách mắng và đuổi việc,
bà giúp việc thở phào nhẹ nhõm, bà yên