
hoáng váng muốn ngã.
Khi định thần nhìn lại, Băng mở to mắt kinh hoàng nhìn ông ta.
Vừa nhìn thấy ánh mắt chứa toàn sát khí của ông ta, Băng hốt hoảng vội nhắm ngay mắt lại, hơi thở phập phồng như một con thỏ con sắp bị con sư tử
giết thịt.
Mặt Băng từ trắng nhợt chuyển sang một màu hồng lan
đến tận mang tai khi đôi môi của ông ta đang chạm nhẹ vào môi mình, mũi
của ông ta đang chạm vào mũi mình.
Băng hoàn toàn đóng băng, chân tay vô lực, Băng không biết nên phản ứng thế nào, nên làm sao cho phải.
Băng chưa từng rơi vào trường hợp này, cũng không hiểu làm cách nào để mở
miệng nói ông ta thả mình ra và xin ông ta đừng chạm vào mình, cũng
không dám mở mắt nhìn ông ta vì sợ hãi và ngượng ngùng.
Ông ta hành hạ Băng kiểu này còn đáng sợ hơn ông ta đánh Băng và giết chết Băng.
Chạm vào môi Băng không phải là do ông ta cố ý mà lúc đó do quá tức giận nên về cơ bản ông ta cũng không hiểu mình đang làm gì, chỉ biết phải dạy
cho Băng hiểu không được phép ăn nói lung tung và hành động vô phép
trước mặt mình.
Vì dùng sức quá mạnh, lại cộng thêm trí óc mờ mịt vì tức giận nên tận lực bắt Băng nhìn thẳng vào mắt mình.
Nhìn thẳng đâu không thấy, chỉ thấy Băng nhắm tịt mắt, mặt đỏ bừng, còn môi
mình đang chạm vào môi Băng, tay còn đang ôm siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn
của Băng.
Hình ảnh, tư thế này rất ám muội.
Ông ta lúng túng vội thả lỏng vòng tay ở eo Băng ra một chút, môi cũng không còn dám chạm vào môi Băng nữa.
Băng thấy ông ta vừa nới lỏng vòng tay, Băng vội giãy giụa muốn đứng lên và chạy trốn.
Đã bắt được con mồi làm sao ông ta có thể để cho con mồi của mình chạy thoát.
Lần này ông ta còn ôm Băng chặt hơn lúc nãy.
Băng vừa giận vừa thẹn, Băng đánh liên tiếp vào ngực ông ta, miệng hét.
_Mau thả tôi ra !
Ông ta không nói gì, cũng không có phản ứng gì, ông ta cứ để mặc cho Băng đánh.
Đánh được một lúc, Băng thấy mình vã mồ hôi mà người đàn ông trước mặt mình
vẫn chẳng hề hấn gì, còn hại đôi tay nhỏ nhắn và mềm mại của mình đã đỏ
hết cả lên vì đau.
Băng nhận ra nhưng cú đấm của mình không đáng mát xa cho ông ta.
Nhìn khuôn mặt tươi cười mang vẻ giễu cợt của ông ta, Băng hận không thể đánh cho mặt ông ta sưng lên.
Thật là tức chết mà !
Băng không ngừng than thầm, không ngừng kêu khổ.
_Đánh đã tay rồi chứ ?
Biết dùng lực không được, đấu lý cũng không thắng nổi ông ta, Băng ỉu xìu hỏi.
_Ông muốn gì ?
Băng đã không còn sức để tranh đấu đến cùng với ông ta nữa, Băng đã bị ông
ta làm cho sức cùng lực kiệt rồi, ngay cả tinh thần của Băng cũng hoản
loạn, cũng hỗn độn không yên.
_Dạy cô làm vợ.
_Ông cứ nói đi.
Băng nghiến chặt răng, môi sắp sửa bị răng cắn cho bật máu.
Hai đầu ngón tay ông ta vuốt nhẹ lên môi Băng, mắt ông ta nhìn thẳng vào đôi môi đỏ hồng đang vì tức giận mà run run của Băng.
Mặt Băng đỏ bừng, không quen bị người khác sờ vào môi mình, Băng quay đầu nhìn theo hướng khác.
Ông ta cười nhạt.
_Tôi tưởng cô đang nghe tôi nói.
Băng quay phắt lại nhìn ông ta, mắt nhìn ông ta trừng trừng.
_Tôi nghe ông nói nhưng ông có chịu nói gì đâu, ông còn…còn… !
Băng càng nói càng ấp úng, mặt Băng càng lúc càng đỏ, không chịu đựng được
kiểu hành hạ tinh thần này nữa, Băng lại muốn đứng lên.
Chiếc eo nhỏ bé của Băng một lần nữa lại bị siết chặt.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, e thẹn và ngượng ngùng, nhìn ánh mắt bối rối, sợ
hãi, hốt hoảng và kinh hoàng của Băng khi bị mình sờ má, chạm môi, ôm eo và hơi thở phả lên mặt.
Ông ta không nhịn được cười, mặc dù muốn cười to là thế nhưng ngoài mặt ông ta vẫn lạnh lùng nhìn Băng.
_Sao cô không nói nốt ?
Ông ta thờ ơ hỏi.
_Ông còn nói nữa ?
Băng hét to lên vì uất ức, nước mắt đã lã chã rơi đầy trên má.
Từ khi còn nhỏ đến giờ, Băng chưa từng gặp một người nào vô lý, lạnh lùng và kiêu ngạo như ông ta.
Ông ta định dọa cho mình sợ chết khiếp ông ta mới buông tha cho mình hay sao ?
Từ nỗi bi ai thống khổ trong lòng, lại bị ông ta bắt nạt, Băng khóc thút thít, vừa khóc, Băng vừa lau nước mắt.
Rút cuộc, Băng vẫn chỉ là một con bé con.
_Này !
Ông ta gọi nhỏ.
_Cái gì ?
Băng phẫn uất hét.
Ôm mặt Băng trong lòng bàn tay mình, ông ta nói từng từ một.
_Từ lần sau tôi không muốn nghe cô hét, hay quát vào mặt tôi. Tôi cũng
không muốn cô nói chuyện hay cười đùa quá thân thiết với một người đàn
ông khác. Cô đi đâu hay làm gì cô cũng phải nói với tôi một tiếng, nếu
tôi đồng ý thì cô hãy đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn ở yên trong
nhà.
Băng sửng sốt nhìn ông ta, không ngờ những lời lẽ gia trưởng và bá đạo như thế ông ta cũng nói được.
Nếu những điều trên thực sự là những việc