
Bảo giật mình thức giấc bởi tiếng điện thoại di động reo lên lúc nữa đêm.
Bực mình, hắn chỉ mới ngủ thiếp được một lúc, thế mà giờ lại bị đánh thức. Nhìn màn hình điện thoại, số điện thoại lạ hoắc.
“Alô, xin hỏi ai ở đầu giây?”.
Bảo hỏi, tuy là bực tức, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng mà, kết quả là chỉ nghe mấy tiếng “tút, tút, tút” của tiếng tắt máy, không hề nghe tiếng nói gì.
“Chết tiệt”.
Hắn **** thề, hắn vừa bị nhá máy xong.
Ức chế, hắn lại nằm xuống giường cố ngủ nhưng mà cứ nhắm mắt lại nghĩ đến
Hoài Thu. Phải, hắn đúng là vừa thất tình xong, người con gái hắn dành
tình cảm cả 10 năm nay đã lừa dối hắn đã và đang đi theo yêu thằng khác.
Nàng đã nói rằng nàng không muốn gặp hắn. Nàng đã yêu người khác.
Hắn lúc đó, cảm giác như là cả thế giới này bị sụp đổ vậy. Nhưng mà hắn
không níu kéo, dù cho hắn yêu nàng nhiều như vậy. Đúng, tình cảm mà 10
năm hắn dành cho nàng là rất lớn, lớn lắm, nhưng hắn vẫn không dám nói
gì. Chỉ im lặng chấp nhận.
Hắn làm thế, không phải là do hắn yếu
đuối, không dám tranh dành, mà bởi vì hắn hiểu, từ trước đến giờ tình
cảm mà Hoài Thu dành cho hắn căn bản không có hai chữ tình yêu. Hơn nữa, trong từ điển của Hoàng Gia Bảo hắn, không có hai từ níu kéo.
“ Ting… Ting …. Ting”. Tiếng điện thoại lại vang lên. Lại là số điện thoại lạ kia.
“Alô, xin hỏi ai ở đầu giây”.
Bảo gằn giọng, dường như hắn không thể kiềm chế vậy. Giống như câu : “Giận
cá chém thớt”, vừa thất tình xong nên thấy cái gì cũng không thể bình
tĩnh.
Vẫn như cũ, người kia tắt máy ngay.
Bỗng nhiên Bảo
thầm nghĩ, liệu chủ nhân của số điện thoại ấy có phải là Hoài Thu không. Vì ngại nên nàng mới không dám nói, bỗng trong lòng hắn dấy lên một hi
vọng mới.
Nhanh chóng gọi vào số điện thoại lạ đó.
Người đó mở máy, nhưng im lặng. Hắn hỏi gấp.
“Hoài Thu, phải em không? Có phải em không?”.
“Xin lỗi, tôi không phải là Hoài Thu gì gì của you cả”.
Chủ nhân của số điện thoại nói, giọng rất nhỏ, nhưng Bảo biết, không phải
là giọng của Hoài Thu, bởi vì nàng không bao giờ nói như thế cả, giọng
nói này quá sức dịu dàng, không giống như giọng oang oang không sợ trời
không sợ đất của Hoài Thu.
“Vậy, you là ai?” .
“Thành thật xin lỗi, chỉ là tôi không ngủ được nên nhá máy lung tung thôi. Xin lỗi vì đã làm phiền”.
Giọng nói nhẹ nhàng đó như đổ nước ngọt vào tai Bảo, làm sao hắn có thể giận được chứ.
“Không sao, nhưng lần sau you không nên làm những trò tương tự”.
“Ừm, vậy you không ngủ sao?”.
“Không ngủ được”.
“You thật giống tôi”.
“Thế sao”.
“Ừm”.
Vậy mà hắn đã cùng cô gái lạ mặt nói chuyện đến cả tiếng đồng hồ. May là
hắn có đăng kí cuộc gọi, nên cũng không tốn tiền cho lắm.
Nhìn ra ngoài trời, sáng rồi.
Hắn cảm thấy người cũng đỡ mệt mỏi, cũng là nhờ cô gái quen qua điện thoại
tên Nhi Hoa ấy, tuy không quen biết, nhưng mà nói cũng khá hợp, cả hắn
và cả Hoa nói lung tung, cũng bởi vì không ngủ được.
Mỉm cười, Bảo thầm nghĩ, lúc thất tình bị nhá máy cũng không phải là xấu.
Rồi hắn lại nghĩ đến Hoài Thu, hắn trách bản thân thật ngốc, nàng là người rời bỏ hắn cơ mà, sao có thể đau khổ được.
“Ring… ring”. Tiếng tin nhắn vang lên ở trong túi áo của Bảo. Là số của Hoài Thu.
“Tạm biệt anh, hôm nay em đi sang Mỹ”.
Nàng sang Mỹ ư? Sao Bảo không hề biết gì cả vậy?
Bảo vội gọi điện thoại, nhưng… là thuê bao không liên lạc được.
Chán nản, Bảo gọi tới trường xin nghỉ phép một tuần. Bài soạn Bảo sẽ gửi sau để cho các thầy cô giáo dạy bù. Sau đó, gọi đến công ty xin phép nghỉ 1 tháng.
Bảo tên đầy đủ là Hoàng Gia Bảo. Năm nay đã 26 tuổi. Nghề nghiệp là thầy giáo dạy văn ở trường cấp 3 Hải Xuân ( em lấy đại cái
tên trường trong phim rừng chắn cát ý mà hehe) , ngoài ra còn có tài lẻ
là thiết kế các webside, nói chung, hắn khá giỏi về máy tính. Cha mẹ thì đều ở quê, Bảo một mình lên Hà Nội để lập nghiệp. Tóm lại là tình hình
hắn cũng khá giả lắm, bởi vì cũng làm ra tiền. Hắn dạy giỏi, học sinh
tới nhà nhờ dạy cả đống, rồi làm gia sư cho vài học sinh. Làm thêm việc ở công ty nữa.
Nói về ngoại hình, Bảo cao 1m78, người cũng không
đến nổi nào, mặt mũi cũng rất được. Mọi người thường trêu Bảo rằng, hắn
là người đàn ông của gia đình, bởi vì Bảo kiếm được tiền, tính tình hòa
nhã dễ chịu, biết quan tâm đến người khác, hơn nữa là nhìn hắn rất đẹp
trai.
Bảo mỉm cười trớ trêu, có rất nhiều phụ nữ muốn làm vợ hắn, nhưng hắn trong lòng chỉ có mối Hoài Thu, ấy thế mà nàng không thích
hắn, quả là trớ trêu mà.
Lấy laptop, Bảo gửi email bài soạn của
mình cho Thùy Trang, cô đồng nghiệp dạy văn cùng trường. Sau đó nằm
xuống giường ngủ một giấc. Còn ăn uống, hắn chẳng thiết.
Đến nửa đêm, tiếng điện thoại lại vang lên. Là số của Nhi Hoa. Hắn chán chường cầm điện thoại uể oải t