Điện Thoại Mai Mối

Điện Thoại Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321730

Bình chọn: 7.5.00/10/173 lượt.

rả lời.

“Alô” .

“Anh vẫn đang trong tâm trạng xe-vần lớp à ?”.( 7love, 7= thất, love= tình => thất tình). Nhi Hoa hỏi.

“Không, chỉ là mệt mỏi thôi”.

“Ừm hi hi”.

“Em có thói quen thức đêm sao? Cứ thích nhá máy giờ này vậy?” .

“Chẳng phải em đã nói với anh sao? Em vốn ngủ muộn”.

“Chẳng có
sinh viên cuối cấp nào như em cả”. Hắn cười nhạt trêu đùa, quả thực một
cô gái học năm cuối đại học, lại chẳng lo học hàh bồi bổ cho bản thân,
cứ thích ngủ thật muộn, rồi còn đi nhá máy khiến cho người khác bực mình nữa. Nhưng may mà Bảo đang thất tình, nên có người tâm sự cũng thấy đỡ
tủi.

“Có lẽ, nhưng vì thế em mới gọi là hàng độc”.

Cách so sánh của cô nàng này quả thực là hơi bị kiêu, kèm theo chút gì đó gọi
là thú vị. Nhưng giọn nói rất hiền lành lại khiến cho con người ta cảm
giác tò mò về cô ta hơn nữa. Bảo trêu chọc.

“Ồ, vậy em là hàng việt nam chất lượng cao rồi”.

“Ừm, chuẩn đấy”.

“Thế dán mác 9001 chưa?”.

“Ủa vì sao phải dán hả anh?”. Giọng nói bên kia ngờ ngợ hỏi.

“Thì vì hàng việt nam chất lượng cao tất nhiên phải có dán mác như thế”.

“Ồ, hóa ra là vậy, thế thì em chỉ dán tem thôi anh ơi, không có dán mác đâu”.

“Ha ha, em cũng vui tính đấy”.

“Vâng, đó là điều tất nhiên rồi ạ. Nhưng anh già mà vui hơn cả em”.

“Thì anh là đàn ông độc thân mà”.

“Thế em cũng là phụ nữ độc thân đấy thôi”.

“Xời, em là bà già độc thân thì có”.

“Hứ, thế thì anh là ông cụ ế vợ à?”.

“Ừ, đúng rồi”.

Nói chuyện đến 2 giờ sáng thì Hoa than mệt, hắn cũng mệt nên ngủ luôn.

Theo hắn được biết, Nhi Hoa này chỉ mới 24 tuổi, là sinh viên năm cuối sắp
ra trường. Cũng phải thôi, giờ là gần cuối năm rồi mà. Cô bé này khá vui tính, nghe giọng nói nhỏ nhẹ rất dễ thương. Thực rất đáng yêu, rất dễ
gần.

Cô bé nói cũng ở Hà Nội, Bảo mới trêu có khi nào hắn được
gặp em không, em chỉ trả lời là “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô
duyên đối diện bất tương phùng”. Rất đúng chất văn thơ của hắn.

Ba tháng trôi qua, Bảo dần đã lấy được cân bằng, hắn cũng đã bước sang 27 tuổi, vậy là hắn đã đến lúc phải lấy vợ rồi.

Ông bà già ở quê cứ thúc dục hắn đưa con dâu về ra mắt, Bảo chỉ biết tìm
cách trốn tránh, tình cũ hắn còn chưa quên được, nói gì có tình mới chứ.

Có được tinh thần thoải mái như bây giờ là nhờ Nhi Hoa, bởi vì đêm nào cũng có cô bé cùng tâm sự và kể chuyện vui cho hắn nghe.

Bảo phóng xe trên đường, thấm thoắt mà kì nghỉ hè đã đến, hoa phượng trên
đường cũng nở rộ. Cũng may là hắn hôm nay không phải dạy thêm nên mới có dịp đi chơi một chút.

Bỗng đập vào mắt hắn là một cô gái mang tà áo dài màu xanh da trời đi trên hành lang đường, tóc dài xõa ra. Trông
cô gái này cũng lạ lắm, mang áo dài thùy mị như vậy, ấy thế trên tay thì lại cầm đôi giày cao gót và một cái nón lá, hơn nữa có điểm đặc biệt
nhất lại chính là cô gái mang đôi giày thể thao khá cá tính chứ không
phải là đi chân trần hay là đôi giày kiểu gì đó. Hắn nhìn không nhịn nổi mà bật cười ha ha.

“Cô gì đó ơi, cần đi nhờ xe chứ?”.

Hắn hỏi, trông mặt cũng được lắm, mặt trái xoan, mắt to, môi trái tim hồng, mặt trắng trẻo dễ thương, chấm 9 điểm. Dáng cũng nhỏ nhắn xinh xắn,
cũng cao 1m7 là ít. Được lắm chứ.

Cô gái mang áo dài đứng lại
nhìn hắn, một cái nhìn khó hiểu. Có lẽ là đang đánh giá hắn. Bảo vội
giải thích, hắn vốn không thích bị phụ nữ đẹp hiểu nhầm.

“Tôi thấy cô mệt nên giúp đỡ thôi, không hề có ý gì đâu”.

Cô gái im lặng như suy nghĩ, rồi sau đó mỉm cười gật đầu.

Bảo đang định ra khỏi xe mở cửa thì cô gái đã nhanh chóng chui tọt vào xe một cách nhanh chóng.

“Cô muốn đi đâu?”. Bảo lịch sự hỏi.

“Siêu thị Tràng Tiền”.

Giọng nói dễ nghe lắm. Gần gần giống với Nhi Hoa. Bảo thầm nghĩ, nếu như cô
nàng này là nàng thì tốt biết bao. Chắc chắn, hắn sẽ không cho nàng đi
khỏi tay hắn. Còn nếu như không phải là Nhi Hoa, thì không biết, phải
xem xét cái đã. Bảo mỉm cười trả lời, dù rằng hắn chỉ đi lung tung cho
vui.

“Tốt quá, tôi cũng đến đó”.

“Ồ, vậy thì tôi quá giang đúng người rồi, làm phiền anh bật máy lạnh lên một chút, trời nóng quá”.

Bảo và “cô gái mang giày thể thao” im lặng cùng đi, đáng nhẽ ra là Bảo nên
gọi là “cô nàng mang áo dài” thì đúng hơn, nhưng chính đôi giày thể thao kia lại làm cho hắn ấn tượng hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, hôm nay không hiểu là ngày gì, ngoài đường xe lại đông như kiến khiến cho bị kẹt xe.

“Bị kẹt rồi”. Hắn nhăn mặt, tỏ ý không vui rồi nói tiếp. “Tình hình thế này mà không có cảnh sát giao thông sao? Thật tệ”.

“Ừm, lại không hề có biển báo nữa”.

“Ừ, thật phiền”.

“Anh ở đây đợi tôi một chút nhé. Tôi sẽ quay lại liền”.

“Cô gái mang giày thể thao” dặn dò hắn, sau đó mở cửa đi ra, chạy biến mấy, tuy là ăn mang không giống ai, nhưng cô nàng trông vẫn rất tự


XtGem Forum catalog