Snack's 1967
Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 10.00/10/333 lượt.

Quế Lâm, anh không ngại ngùng gì
khi ghé nhà mời cô ăn sáng. Dù bị từ chối nhưng anh nhủ thầm sẽ ghé lại
thường xuyên hơn với nhiều lý do mà chỉ một mình anh biết.

Thời gian không còn sớm, để dịp khác vậy. Nghĩ thế nên Chí Văn đứng lên:

− Thôi, thầy mời mãi mà Quế Lâm không chịu đi cùng, đành phải đi một mình vậy. Buồn thật!

Quế Lâm cũng đứng lên tiễn Chí Văn ra cổng. Khi trở vào, lòng cô ngổn
ngang bao nhiêu suy nghĩ. Những lời nói đầy ẩn ý của Chí Văn khiến cô
hơi ngại. Nếu thầy ghé đây thường xuyên hơn thì cô không biết phải cư xử thế nào? Ai sẽ hiểu cho cô đây. Nhất là Hoài Bảo, anh sẽ nghĩ về cô thế nào?

Rồi Quế Lâm lại nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Hoài Bảo sáng nay, cô
nhủ thầm: “Không lẽ anh lại nhỏ mọn đến thế sao. Anh có quá nhiều tự do. Còn cô thì sao…”

Nghe tiếng chân Hoài Bảo đi vào, Bách Điệp vẫn nằm dài trên giường với nét mặt ủ dột.

Hoài Bảo đẩy nhẹ cửa đi vào. Anh ngồi xuống kế bên cô, hỏi giọng ân cần:

− Em ăn sáng chưa?

Với vẻ giận hờn, Bách Điệp quay mặt vào trong:

− Có ai mua cho đâu mà ăn.

Nghe Bách Điệp than thở như vậy, Hoài Bảo nhìn quanh quất. Không thấy Hồng Loan đâu, anh hỏi:

− Chứ Hồng Loan đâu mà em không nhờ cô ấy mua giùm?

Vẫn quay mặt vào tường, Bách Điệp nói trỏng:

− Hồng Loan đã về nhà nó hồi chiều hôm qua rồi, vì ba cô ấy bị bệnh.

Hoài Bảo buông tiếng thở ra với nét mặt hơi bất mãn.

Nghe tiếng thở dài của anh, Bách Điệp cảm thấy khó chịu. Cô nhìn anh, nặng nhẹ:

− Tôi đâu có buộc anh phải đến đây với tôi đâu mà anh ngồi thở dài thở
ngắn. Tôi đâu có cần anh lo cho tôi. Anh cứ bỏ mặc tôi đi. Ai bảo anh
thương hại tôi chứ?

Nói xong, Bách Điệp cố tình để cho hai dòng nước mắt tuôn rơi, có như thế cô mới mong điều khiển được anh theo ý muốn của mình.

Thấy những giọt nước mắt của Bách Điệp, giọng Hoài Bảo dịu lại:

− Anh đâu có biết là Hồng Loan bỏ em lại một mình như thế này. Giờ em muốn ăn gì, để anh đi mua.

Bách Điệp vẫn lặng thinh với những giọt nước mắt ngắn dài. Hoài Bảo nắm nhẹ tay cô:

− Thôi, nín đi! Hôm nay anh sẽ ở đây với em cả ngày, được không? Anh sẽ nấu cơm cho em ăn nhé. Nào, cười đi nào!

Bách Điệp nhăn nhó:

− Buồn muốn chết mà anh bảo người ta cười, ai mà cười cho được.

Thấy Bách Điệp đã chịu nói chuyện, Hoài Bảo tỉ tê:

− Anh đi mua phở, hai chúng ta cùng ăn nhé.

Bách Điệp nói với vẻ ước ao:

− Em chỉ thích anh chở em đi ăn thôi, mà làm sao được chứ. Mua về đây thì lại không được ngon mấy.

Hoài Bảo cảm thông với cô, anh phân bày:

− Tại em không chịu chữa trị để đi tới đi lui cho thuận tiện, chứ anh đâu có muốn em suốt ngày ngồi trên xe lăn thế này đâu.

Bách Điệp đổ lỗi:

− Tại anh chứ đâu phải tại em! Tại anh không chịu dứt khoát sớm với Quế Lâm. Anh muốn thấy em đau khổ thế này mãi, đúng không?

Hoài Bảo tỏ vẻ đau khổ:

− Em cũng phải hiểu mà thông cảm cho anh chứ. Đám cưới chưa được một
tháng mà em bảo anh phải dứt khoát thì dứt khoát thế nào đây. Em phải
cho anh chút thời gian mới được chứ!

Bách Điệp tỏ vẻ khó chịu:

− Em bị tàn phế thế này cũng chỉ là vì anh thôi. Nếu anh có yêu em thật lòng thì anh hãy chứng minh cho em thấy đi.

Hoài Bảo gật đầu:

− Được! Chờ một thời gian nữa, rồi anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em. Hãy ráng đợi anh nhé, Bách Điệp!

Bách Điệp với nét mặt đầy vẻ quan tâm, cô hỏi anh:

− Anh bảo em chờ anh một thời gian, mà là bao lâu chứ? Một năm, hai năm hay em phải chờ suốt cả cuộc đời em.

Hoài Bảo hứa hẹn với Bách Điệp:

− Em hãy chờ anh, nhiều nhất là hai năm nữa thôi. Giờ em ở nhà, anh đi mua phở nghen!

Bách Điệp tỏ vẻ chán đời:

− Em không muốn ăn nữa.

Hoài Bảo nói với nỗi xót xa:

− Coi em kìa! Đã xanh xao thế kia mà lại không chịu ăn thì làm sao có
sức khỏe mà chờ đợi anh chứ. Nếu em yêu anh thì em phải cố gắng ăn uống
thật nhiều vào, cho đẹp ra mà xứng với anh chứ.

Bách Điệp lo sợ hỏi:

− Chẳng lẽ bây giờ em xấu xí lắm hay sao?

Hoài Bảo dọa cô:

− Bây giờ thì chưa đâu! Nhưng nếu em cứ nhịn ăn mãi thì có ngày trở nên xấu xí cho coi.

Bách Điệp tỏ ra ngây thơ:

− Vậy thì anh đi mua ngay đi. Em sẽ nghe lời anh.

Hoài Bảo cảm thấy rất vui khi Bách Điệp nghe lời anh, nhưng trongniềm
vui đó là một điều gì đấy bất an. Như không muốn suy nghĩ thêm, anh nói:

− Em nằm nghỉ đi! Anh đi mua rồi sẽ về ngay thôi.

Hoài Bảo đi rồi, Bách Điệp nhảy vội xuống giường đến ngắm mình trong gương, ngắm thật kỹ rồi cô nói một mình:

− Mình thấy mình có vẻ mập ra thêm nữa là khác. Sao ảnh lại bảo là mình ốm đi. Chắc là ảnh chỉ lo cho mình vậy thôi.

Nói xong, cô tự cười với vẻ thích thú.

Bách Điệp vươn vai cho thư thả rồi cô thay vội bộ đồ b