XtGem Forum catalog
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327404

Bình chọn: 9.00/10/740 lượt.

đâu?

-Bad bad cái con khỉ! Nó là trai tân em ạ! Sợ quá đi mất! Bad boy mà trai tân, không thể hiểu nổi!

-Gì cơ? Tân á? Thôi thôi… trai tân thì đừng yêu nhé! Sợ lắm! Cẩn thận
yêu vào xong sau này chia tay nó lại chỉ thẳng mặt bà rồi nói: “Ngày xưa chính con này làm mất zin của tao đấy! Hu hu!” thì bà chỉ có nước ngồi
mà khóc thôi. Ha ha ha!

-Chuẩn luôn! Sợ trách nhiệm lắm em ạ!

Xin lỗi các bạn trai tân nhé! Đây chỉ là suy nghĩ của một bộ phận rất
nhỏ những cô gái “cận trưởng thành” có đầu óc đen hơn cả nước cống như
chúng tôi thôi, chứ không phải cô gái nào cũng vậy đâu. Vậy nên! Chúc
các bạn lạc quan vào cuộc sống tình cảm của mình trong tương lai hơn
nhé!

Đã hơn một tuần kể từ khi anh ấy “biến mất”, tôi vẫn vậy, vẫn rất ổn,
vẫn ăn, ngủ, nghỉ sinh hoạt điều độ, không giày xéo bản thân, không chìm trong nước mắt. Thiếu đi một bờ vai mà tưởng chừng như đã có thể tựa
vào mãi… đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng. Cuộc sống cứ trôi đi
bình lặng như thế… Sáng dậy, đi học, trưa về đi làm đến tối, tối làm bài tập, đêm về mới là lúc tôi thu người vào một góc tối, lần mò tìm lại
trong ký ức những mảnh ghép kỉ niệm đã vỡ tan.

Từng mảnh… từng
mảnh một… dần dần được ghép lại vào nhau, tái hiện lên những mảng màu
loang lổ những niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Tôi vẫn còn nhớ, lúc trước
chúng tôi hay wechat với nhau lắm! Chúng tôi hay hát qua tin nhắn thoại
cho nhau nghe. Vào lại wechat, tôi đưa tay lướt một cái thật nhanh, kéo
vút đi qua những dòng tin nhắn ngập tràn hạnh phúc. Trước khi mở ra thì
còn thấy hồi hộp, đến khi click vào rồi thì lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ phải đối mặt với những kỉ niệm đã từng làm mình vui, nhưng nay… ngay đến cả việc nhớ đến nó cũng khiến lòng mình đau thắt lại. Nhưng tất
nhiên là tôi sẽ không cố quên, yêu nhiều, tôi cũng thừa hiểu, việc cố
quên một người mà mình đã từng thật lòng yêu không phải điều có thể thực hiện trong một sớm một chiều. Liều thuốc duy nhất có thể làm lành được
vết thương tình cảm chỉ có thể là thời gian. Mà không may, tôi lại là
người có trí nhớ tốt. Vậy nên, chẳng biết thời gian dành cho việc “quên
đi anh” của tôi sẽ là bao lâu nữa…

Nhưng không sao, bao lâu tôi cũng có thế đợi được. Chỉ cần tôi chấp nhận sống với nó, đặt những kí
ức ấy ở bên cạnh mình, đi song song ngày qua ngày với mình… cho đến khi
nó dần dần tụt lại ở phía sau, rồi từ từ rời xa mình mãi mãi.

Cách duy nhất để quên một người mà không khiến lòng mang thêm chằng chịt những vết thương mới… là như vậy đấy!

………..

Tôi vốn là người con gái mạnh mẽ. Mạnh mẽ. Bởi vì tôi cố tình tự khoác
lên mình cái vỏ bọc như vậy. Nhưng đến khi cởi bỏ lớp mặt nạ mạnh mẽ ấy
ra… đằng sau trái tim mỏng manh… tôi còn lại những gì?

“Là những vết xước.”

Đã từng hết lòng yêu và hy vọng, chẳng ai có thể né tránh được điều
này. Mặc dù tôi cũng phải tự công nhận rằng mình chưa yêu… Chưa yêu…
nhất định đây chưa phải tình yêu… Nhưng dù sao thứ cảm xúc dập dềnh trôi nổi này cũng đã đủ khiến tôi đau lòng lắm rồi.

Hai tay ôm lấy
chiếc điện thoại, tôi giữ nó kè kè bên mình cả ngày, ngay cả trong lúc
ngủ tôi cũng không quên giữ chặt lấy bằng một tay, hoặc là đặt lên ngực… để mỗi khi chuông rung, tôi có thể cảm nhận được dễ dàng và nhanh chóng hơn. Tôi rất sợ… sợ sẽ bỏ lỡ mất nếu như anh ấy gọi tới, hoặc chỉ đơn
giản là nhắn tin thôi. Điều này nghe có vẻ hoang đường, nhưng thời gian
đó, tôi vẫn cứ thường xuyên hoang tưởng như vậy đấy. Bởi vậy mà mỗi lần
nghe tiếng điện thoại rung, tôi thường giật mình, và ngay sau đó thì chỉ mất một vài giây thôi, tôi sẽ lập tức chạy tới, vồ ngay lấy cái điện
thoại với suy nghĩ “có thể là anh” hiện lên đầu tiên trong đầu… rồi mới
bắt đầu tiu nghỉu vì thật ra đó chỉ là tin nhắn tới định kì của những
anh “thân yêu quen thuộc” như: 195, 197… Ngoài các anh ấy ra, chẳng còn
có ai quan tâm, yêu thương tôi đến mức tháng nào cũng nhắc nhở tôi: “Em
yêu ơi! Mạng Viettel đang khuyến mãi 50% từ ngày abc đến ngày xyz đấy!
Em mau nạp ngay đi kẻo hết hạn!”.

……………………….

Kể từ khi anh đi, tôi bắt đầu có thói quen online đêm. Có người nói
với tôi rằng: “Những người mang nhiều tâm sự thì thường xuyên thức
khuya”. Không biết có phải không, nhưng trong trường hợp này thì điều đó đúng với tôi thật. Lòng tôi đang ngổn ngang những tâm sự không thể giãi bày cùng ai bởi tôi luôn cố che dấu đi nỗi niềm thật sự của mình bằng
những nụ cười giả tạo.

“Tôi ổn! Không sao! Chuyện này có nhằm nhò gì đâu!”

Chắc hẳn bạn bè tôi nghe đã nhàm cả tai. Tôi luôn tỏ ra thật sự ổn, tôi diễn vở kịch “Vui vẻ” trước mặt để khiến họ an tâm, nhưng trong thâm
tâm, không lúc nào tim tôi ngừng nhói khi nghĩ về những kỉ niệm cũ. Bởi
vì tôi là một con cá đa sầu đa cảm. Tôi tệ hại như vậy đấy!

Ngồi online vào lúc ba giờ sáng, lặng lẽ gặm nhấm những giai điệu quen
thuộc mà anh từng hát cho tôi nghe, những ca từ mà trước đó tôi từng cho là sến súa, nay lại xúc cảm đến độ tôi phải nuốt gọn từ