Old school Easter eggs.
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327151

Bình chọn: 7.5.00/10/715 lượt.

ải giật mình theo. Bất ngờ, thấy tay Quân đột nhiên quờ quạng, miệng thì không ngừng ú ớ: “Chị Mai… tay đâu…”, tôi liền vội
vàng đưa tay ra nắm lấy. Trong phút chốc, Quân nắm lấy tay tôi rất chặt, như thể nó sợ chỉ cần lỡ buông ra là tôi sẽ biến mất ngay vậy. Tôi biết nó lại đang bị hoảng loạn trong những giấc mơ. Quân thường xuyên gặp ác mộng kể từ đợt học lớp mười hai, lúc xem xong phim “Inception” nó liền
lên mạng nghiên cứu và tập luyện về cách tự điều khiển giấc mơ của chính mình. Sau khi luyện tập thành công, nó thường nhớ như in những giấc mơ
ấy và hay kể lại cho tôi nghe một cách thật hào hứng rằng mình đã có
những trải nghiệm vô cùng thú vị như thế nào.

Việc đó nghe có
vẻ hay, nhưng tôi không dám làm theo. Tôi biết, cái gì cũng có hai mặt
của nó. Và nửa năm sau, hậu quả để lại bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn. Quân thường xuyên bị ảo giác trong những giấc mơ mà theo nó kể lại thì
cảm giác đó giống như bị một thứ tà khí cào cấu, lôi kéo mình ra khỏi
giường, kéo lê mình đi đến những nơi xa xăm nào đó mà Quân chẳng thể xác định. Cảm giác đó rất đáng sợ, giống như xung quanh đầy gió và rét buốt mà không sao thoát ra được. Đó chính là lúc Quân không còn khả năng tự
điều khiển giấc mơ của mình nữa. Theo như em trai tôi nghiên cứu được ở
trên mạng thì hiện tượng đó còn gọi là “Lucyd dream”.

Kể từ đó, dù là bằng cách này hay cách khác, Quân hoàn toàn không thể tự cứu vãn
được mình nữa. Những cơn ác mộng cứ thế đến thường xuyên hơn nên tôi
thường phải lấy cớ sợ ma để xuống phòng ngủ cùng nó, nhưng thực chất là
tôi muốn ở bên cạnh phòng khi nó bị ác mộng thì tôi có thể lập tức trấn
an giúp thằng bé… Như là chính lúc này.

Khi bị mắc kẹt trong ác mộng, người Quân thường rất lạnh, vì thế tôi liền chạy ngay sang phòng y tá để đánh thức họ dậy rồi xin mượn một chiếc chăn dạ để đắp thêm lên
người thằng bé. Lúc tôi kéo mép chiếc chăn lên đến tận cổ nó, tay thì
vẫn nắm chặt trong tay thằng bé, tôi thấy người Quân đỡ lạnh hẳn, khuôn
mặt căng thẳng dần giãn ra, hình như nó cũng đã bớt cựa quậy. Cứ để lặng đi như vậy một lúc lâu, sau đó tôi mới dám từ từ rút tay ra rồi tựa
mình vào một góc tường ở đầu giường, kê cái ghế sát lại gần đó, xong
xuôi thì ngả mình dựa vào rồi quyết định đi ngủ. Nhưng suốt cả đêm hôm
ấy, hết Quân rồi lại đến bệnh nhân ở giường kế bên thay nhau trở giấc.
Có lẽ bởi vì ông ấy đã già nên không thể tự đi vệ sinh được nên người ta mới cắm vào cơ thể của ông ấy một đường truyền dẫn tới cái bịch nước
thải mà khi nào bịch nước đầy thì chỉ cần mở nắp rồi đem đi đổ là được.
Nhưng lạ thay, cả hai vợ chồng nhà bên đó thấy bố ngủ không ngon mà vẫn
cứ nằm yên ngáy khò khò. Không thể hiểu nổi là con cái kiểu gì! Thấy
bịch nước đã gần đầy đến kịch kim, tôi đành lọ mọ đứng dậy rồi lay vai
bà vợ dậy, thì thào.

-Cô ơi, bịch nước thải của cụ đầy lắm rồi!

Nghe tiếng tôi nhắc đến lần thứ ba thì người phụ nữ trung niên mới giật mình tỉnh dậy, rồi vội vàng đi làm phận sự của mình.

Vậy là cả đêm hôm ấy, cứ độ một tiếng thì hết tôi lại đến nhà họ lại
lục cục chăm nom cho bệnh nhân nhà mình. Gần bốn giờ sáng, người Quân
bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn. Nhìn trán nó ướt đẫm, tôi lo quá, liền vò
sạch chiếc khăn rồi nâng người nó dậy, lau cho sạch mặt mũi và phần lưng đầy mồ hôi.

-Chị ơi, em ngứa lưng quá!

Không biết là thằng này ngứa thật hay nói mơ nữa…

-Ngứa quá! Chị gãi hộ em đi!

Thôi xong, quả này là ngứa thật rồi! Còn đâu giấc ngủ của tôi nữa. Hu hu hu!

Xốc người nó dậy, hết gãi lưng xong nó lại đòi đấm lưng. Được tôi mát
xa, thoải mái, nó cứ kêu ư ử như chú cún được gãi lông khi bị rận chạy
lung tung vậy. Chỉ khổ bà chị già này thôi, ngày kia thi rồi mà chẳng
ngủ được tí nào cả. *khóc lóc*

……

6 giờ sáng hôm sau,
tôi tỉnh dậy sau khi đã chợp mắt được tầm ba mươi phút, lục cục vệ sinh
cá nhân cho Quân đến 6 giờ 15 thì nó lại kêu đói, may mà lúc đó mẹ cũng
kịp nấu cháo từ sớm rồi đem vào viện cho Quân. Sáu rưỡi, tôi được trở về nhà, cả người đau nhức không thể tả. Sao mà tôi sợ cái mùi lành lạnh
nơi bệnh viện thế không biết!

Vốn định bùng tiết đầu, nhưng lại sực nhớ ra hôm nay là ngày cuối cùng đem bài cho cô duyệt. Đã nhớ cô
nhắc nếu chưa được duyệt thì cũng không cho dán bài thi nên tầm bảy rưỡi tôi lại đành bò dậy, vội vàng phóng đến trường. Y như rằng, cô lại bắt
lỗi chiếc áo vẽ tay đơn giản của tôi bằng cách gợi ý đính thêm ít đinh
lên xung quanh mắt con mèo cách điệu. Vậy là tám giờ tối sau khi kết
thúc ca làm cuối cùng trong ngày tôi lại phải phóng như bay đến Hàng Bồ
để mua một túi đinh chóp hòng đóng thêm vào áo của mình trông cho đỡ tẻ
nhạt.

Trước khi làm mà không nghĩ kĩ và làm một thứ mà mình
chưa hề biết gì trong khi nước đến chân rồi mới nhảy quả là một việc vô
cùng ngu ngốc!Chẳng hạn như công việc đóng đinh vào áo của tôi lúc này.
Đinh chóp có đế nên cần phải dùng khuôn thì mới giữ được thăng bằng vậy
mà tôi lại cứ hí hoáy dùng tay để giữ… cuối cùng toàn tự đập